Chương 4: (Vô Đề)

Tôi đã nhịn nhiều năm như vậy rồi, tôi không muốn nhịn nữa.

Đặc biệt là sau khi đọc được ký ức của họ, tôi càng không muốn dính líu gì đến họ nữa.

Lâm Thần mắt đỏ hoe, hỏi:

"Mẹ, mẹ không cần con nữa sao?"

Cậu con trai cao mét tám, khóc lên trông chẳng khác gì một đứa trẻ.

Tôi cười nhạo một tiếng:

"Rốt cuộc là ai không cần ai? Ông bà ngoại vẫn còn đang nằm viện, hai ba con có đến thăm một lần nào chưa? Kẻ bịa đặt thì được các người nâng niu trong lòng bàn tay, ba mẹ tôi thì bị chọc tức đến mức phải nhập viện. Đã thích cô ta như vậy thì đừng có giả vờ diễn trò nữa!"

Nói xong, tôi lấy từ trong túi ra một bản thỏa thuận ly hôn:

"Lâm Phi Nhiên, ký vào đi, sau này chúng ta đường ai nấy đi."

Lâm Phi Nhiên nắm chặt lấy cổ tay tôi, đôi mắt đỏ ngầu: Tôi không ký!

"Ba, ba làm mẹ đau tay rồi, buông mẹ ra đi."

Ba chúng tôi đang xô xát lẫn lộn thì Lâm San San bước ra từ phòng ngủ với bộ váy bó sát được đặt may tỉ mỉ. 

Cô ta không chỉ trang điểm lại mà còn làm tóc mới. 

Chiếc váy vừa vặn, đôi giày cao gót xinh đẹp, lớp trang điểm tinh tế, rõ ràng cô ta được ba con nhà họ Lâm cưng chiều hết mực, chẳng còn chút dáng vẻ quê mùa như lúc mới đến nữa.

"Ba, Tiểu Thần, con mặc váy này có đẹp không?"

Cô ta cười ngọt ngào, xoay một vòng trước mặt chúng tôi rồi điệu đà chống nạnh làm dáng.

Hai ba con nhà họ Lâm đồng loạt tỏ vẻ chán ghét.

Tôi nhân cơ hội đó rút tay về, nói với Lâm Phi Nhiên:

"Ký sớm đi là tốt nhất cho anh đấy, biết đâu sau khi tôi đi rồi, anh còn có thể cưới một cô vợ trẻ kém anh mười tám tuổi."

Ba chữ cô vợ trẻ dường như đã khơi dậy tham vọng của Lâm San San, khóe miệng cô ta không kiềm chế được mà nhếch lên, ánh mắt nhìn tôi cũng bớt đi vài phần ghen ghét.

"Mẹ, mẹ muốn ly hôn với ba sao? Chỉ vì chuyện mẹ ngoại tình thôi à?"

Nói xong, Lâm San San giả vờ như vừa mới nhận ra mình lỡ lời, vội vàng lấy tay che miệng, nũng nịu với Lâm Thần:

"Tiểu Thần, xin lỗi, em không cố ý nhắc đến chuyện đó đâu, anh mau dỗ dành mẹ đi, mẹ làm việc không thích động não, nhỡ đâu lại ra ngoài gây thêm rắc rối thì không hay."

Cô ta vừa dứt lời, ba con nhà họ Lâm cuối cùng cũng chuyển hướng chú ý sang cô ta.

"Người cô gầy như que củi, sao dám mặc kiểu váy này? Đúng là làm bẩn cái váy."

"Chẳng có chút thần thái nào như mẹ mặc, món đồ độc nhất vô nhị này mà mặc lên người cô, sao lại ra cái vẻ rẻ tiền của gái đứng đường thế?"

Lời nói của hai người họ như những nhát d.a. o cứa vào tim Lâm San San.

Vẻ mặt đắc ý của Lâm San San lập tức sụp đổ, cô ta ôm mặt khóc lóc chạy về phòng.

Tối hôm đó.

Lâm San San xông vào phòng tôi, mặt mày hung dữ chất vấn tôi có phải đã nói xấu cô ta với Lâm Phi Nhiên hay không.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!