Chương 3: (Vô Đề)

Lâm San San ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy Lâm Phi Nhiên không thèm liếc nhìn cô ta lấy một cái.

"Em thích trang phục của thương hiệu này à?"

Lâm Phi Nhiên hiếm khi dịu dàng nói chuyện với tôi như vậy.

Tôi lắc đầu:

"Không thích. Chỉ là con gái anh bảo tôi thử, tôi mới mặc vào xem thử thôi. Không ngờ lại bị chế nhạo là heo nái."

"Em... mẹ ơi, con chỉ đùa thôi mà, mẹ đừng để bụng nhé. Xin lỗi, con nói sai rồi, xin mẹ tha thứ cho con. Tất cả là lỗi của con, mẹ ơi, con xin lỗi..."

Lâm San San liên tục nói xin lỗi, vẻ mặt đáng thương vô cùng. 

Trông cứ như thể tôi là một người mẹ kế độc ác, còn cô ta là bông hoa trắng nhỏ bé, vô tội vậy.

"Nếu em không thích thì đi thay ra, chúng ta đến cửa hàng chọn vài bộ khác."

Ánh mắt Lâm Phi Nhiên vẫn luôn dừng lại trên người tôi. 

Giọng điệu nói chuyện của anh ta cũng không còn lạnh lùng như mọi ngày.

Thực ra, giọng nói của anh ta rất hay, chỉ là anh ta luôn đối xử với tôi lạnh nhạt như một cái máy.

Tôi quay về phòng để thay quần áo.

Bên ngoài cửa, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng Lâm San San xin lỗi và khóc lóc.

Tôi thay quần áo xong, bước ra ngoài.

Đôi mắt của Lâm San San đã khóc đỏ hoe.

Thấy tôi đi ra, cô ta giật lấy bộ quần áo trên tay tôi, lén lút trừng mắt nhìn tôi một cái, rồi quay người về phòng.

Lâm Phi Nhiên nhìn tôi từ trên xuống dưới một lượt:

"Chúng ta đi mua quần áo trước, rồi đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe."

Lúc này, có lẽ tôi đã mang thai rồi.

"Tôi không đi đâu. Thỏa thuận ly hôn tôi đã ký xong rồi, anh ký tên vào đi. Chúng ta chấm dứt tại đây thôi."

Lâm Phi Nhiên nhíu mày.

Anh ta không đồng ý ly hôn.

"Cô con gái ngoan của anh ở bên ngoài nói tôi bao nuôi trai trẻ, anh và Lâm Thần đều bao che cho cô ta, cho rằng cô ta không có lỗi. Cô ta là bảo bối của hai người, hai người cứ tiếp tục cưng chiều cô ta đi, tôi rời đi là được."

Tôi cố ý nói những lời này để chọc tức anh.

Tôi không tin anh ta bị Lâm San San hại c.h.ế. t thảm thiết như vậy mà sống lại một đời, vẫn còn coi Lâm San San là bảo bối.

Nếu thật sự là như vậy, thì tôi cần phải rời xa những kẻ điên rồ này trước, mặc kệ chồng con, bảo vệ tốt bản thân mình trước đã.

"Mẹ ơi, con xin lỗi. Con không nên không phân biệt đúng sai mà làm mẹ oan ức."

Giọng nói của Lâm Thần vang lên từ cầu thang.

Câu xin lỗi đó, thật chói tai và đáng buồn làm sao.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!