"Cu Trì, chị không mang theo giấy, có thể ký cho chị nhiều nhiều chút không? Ký bên ngoài túi xách, ốp điện thoại nè, ký thêm một chữ trên áo nữa được không?"
"Được."
"Cu Trì, cưng đến đây quay phim hở? Sao chẳng nghe nói gì hết."
"Đúng vậy, đến trước kế hoạch hai ngày."
"Ui, vậy cái bạn nữ kia là mối tình đầu của cưng thật à?"
"Nếu không thì có thể là ai?" Dư Trì mỉm cười hỏi ngược lại.
"Chu choa ơi, cưng yên tâm, tụi chị sẽ không mách lẻo đâu, tuy không biết bạn nữ kia là người thế nào, nhưng cưng tốt như vậy, người cưng thích thể nào cũng là người tốt."
"Cảm ơn, cô ấy rất tốt."
"Hiuhiu, sao chị khóc vậy nè? Vậy…cưng có công khai không?"
"Sẽ công khai."
….
Đứng trên lối đi tầng ba lắng nghe cách Dư Trì trò chuyện với hai bạn fans kia, Thinh Li có thể cảm nhận được anh rất vui, còn nhẫn nại cực kỳ. Kỳ thật Dư Trì không hay bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài làm cho người khác cảm thấy anh ngầu quên sầu, lại kiệm lời. Nhưng không phải anh bị khiếm khuyết cảm xúc, mà ngược lại biểu cảm của anh vô cùng phong phú, nội tâm cực kỳ nhạy cảm, cảm quan lại nhạy bén đến lạ, bằng không kỹ năng diễn xuất sẽ không nhuần nhuyễn uyển chuyển như vậy.
Chỉ là, chẳng có mấy người có thể khiến anh để tâm.
Người anh thích chỉ mỗi mình cô.
Bạn thân chỉ vẻn vẹn hai người Từ Dạng và Hồ Nhất Dương.
Thầy Hà Nguyên Nhậm có ơn với anh và người đại diện Hoàng Bách Nham.
Còn cả các fans, anh có được những tác phẩm xuất sắc chính là sự đền đáp tuyệt vời nhất và nguồn sức mạnh to lớn nhất dành cho fans.
Những người thích anh sẽ không bao giờ chịu thương tổn, cũng sẽ không bao giờ thất vọng.
Người có tính cách này không dễ thích một người, nhưng khi đã bị anh giữ chắc thì đừng nghĩ đến việc bỏ chạy.
Thịnh Li đương nhiên sẽ không bỏ chạy, chỉ là đột nhiên cô thấy vui mừng với quyết định mặt dày mày dạn không biết xấu hổ cưa anh ban đầu của mình.
Nếu đổi lại là bây giờ, những thủ đoạn ấy chưa chắc đã xi nhê với Dư Trì.
Đang suy nghĩ vu vơ Dư Trì đã đi xuống lầu, đứng trước mặt Thịnh Li, cô ngước lên nhìn anh: "Mấy cổ đi rồi hả?"
Dư Trì gật đầu cụp mắt nhìn cô cười, ghẹo: "Chị vọt nhanh ghê nhỉ, sợ bị người ta bắt gặp lắm à?"
Hành lang im ắng không một chút tiếng động.
Tiếng bước chân và tiếng trò chuyện dưới lầu rõ dần, một nam một nữ, có vẻ là một đôi tình nhân.
Hai người đồng thời đưa mắt nhìn xuống, thấy có người sắp lên tầng ba, Dư Trì thình lình ôm eo cô dồn cô vào góc tường, Thịnh Li bị kẹt trong góc tường ngớ cả người, anh đã cúi đầu ngậm lấy môi cô. Thịnh Li không ngờ anh to gan đến vậy, tim cô đập bình bịch nhưng lại kìm lòng không đậu, vòng tay choàng qua cổ anh.
Đôi tình nhân kia đã đi đến bậc thang dưới lầu, vừa ngước lên đã thấy cảnh người đàn ông khom nhẹ lưng dồn cô gái vào góc tường hôn say đắm, ngón tay mảnh khảnh trắng trẻo sơn màu đỏ của người con gái níu sau cổ áo người đàn ông, có lẽ do bóng lưng anh ta quá loá mắt, những ngón tay của cô gái quá mức xinh đẹp, nhìn cảnh tượng ấy mà lòng rạo rực háo hức theo, mlem mlem hệt như cảnh phim.
So với phim thậm chí còn khiến người ta không nỡ rời mắt.
"Chậc, đi nhanh lên đừng có nhìn." Cậu trai ngại ngùng húng hắng, kéo bạn gái phi nhanh lên tầng.
Lúc sượt qua, cô gái nhịn không được mà ngoái lại nhìn bóng lưng Dư Trì, lúc lên tới tầng bốn cô nàng xuýt xoa: "Cái anh đó đẹp trai ghê."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!