Lúc hoá trang vào ban sáng, Thịnh Li không nén nổi tò mò nhắn Weixin hỏi Dư Trì: [Sáng nay anh và thầy Cảnh nói gì vậy?]
Dư Tiểu Trì: [Thầy ấy chúc mừng anh theo đuổi lại được mối tình đầu.]
Thịnh Li cảm thán, thầy Cảnh đúng là gừng càng già càng cay, thầy thiệt siêu bình tĩnh.
Giây tiếp theo.
Dư Tiểu Trì: [Có qua có lại, anh cũng chúc thầy và chị Tình trăm năm hạnh phúc.]
Thịnh Li: […]
Ok, hai người một chín một mười, kẻ tám lạng người nửa cân.
Ăn trưa xong, Thịnh Li bị Tưởng Tình kéo vào phòng hoá trang tâm sự, hai người ăn ý nhìn nhau phì cười, Tưởng Tình nói: "Cưng yên tâm, chị và ảnh sẽ không tiết lộ đâu."
Thịnh Li tin hai anh chị sẽ không nói ra, tuy Tưởng Tình là người hoạt bát hay thích buôn chuyện nhưng miệng kín như bưng, nhân duyên trong giới trước giờ rất tốt, cô nhướn mày cười: "Có qua có lại, tụi em cũng không nói đâu ạ."
"Nè, chị hỏi." Tưởng Tình dùng bả vai huých nhẹ cô, đá lông nheo, "Cưng kể chị nghe nào, sao cưng cưa đổ được Dư Trì? Nhìn em ấy kiểu khó theo đuổi lắm chứ chẳng chơi."
Thịnh Li đáp kiểu lưng chừng sự thật: "Hồi đó ảnh còn non, dễ dụ lắm."
"Em cưa người ta cho đã rồi đá người ta." Tưởng Tình nhìn cô giận hết sức, xong lại không nhịn được cười, "Có thể hỏi vì sao ngày xưa bọn em chia tay không? Chị thấy Dư Trì nặng tình cực, có cậu chàng nào đương nổi lại dám công khai chuyện tình cảm chứ? Em ấy lại dám tham gia chương trình của em, còn tự trần tình muốn theo đuổi lại mối tình đầu ngay trước mặt em, thanh niên cứng của năm."
Thịnh Li cảm động chết đi được, nhưng vẫn điềm nhiên đáp: "Có gì mà không nói được đâu ạ, khi ấy bọn em bị chụp mà anh ấy chỉ vừa ra mắt, sẽ ảnh hưởng không tốt đến anh ấy, thế nên em đề nghị chia tay."
Nói đến đây Tưởng Tình đã hiểu rõ ngọn nguồn, chị ngưỡng mộ: "Đàn ông con trai trong giới rất hiếm người được như em ấy, phải nói là mỏi mắt chong đèn tìm cũng không ra người thứ hai. Phải nắm chắc cho chị, giờ bọn em có bị chụp cũng không việc gì phải sợ nữa."
"Có lẽ cũng không giấu được lâu. Lần trước ảnh làm rầm rộ quá, đợi em đóng máy xong có lẽ bọn em sẽ công khai."
Thịnh Li ngược lại tò mò không kém. Cảnh Di Minh và Tưởng Tình đã ở trong giới nhiều năm, tình sử của họ mọi người ít nhiều gì cũng biết, có bị chụp và công khai cũng không phải xoắn, "Chị và thầy Cảnh…."
Tưởng Tình ởm ờ vén tóc, cười rạng rỡ: "Anh chị khác bọn em, năm nay anh ấy 35 còn chị 34, hai người cộng lại cũng xấp xỉ 70. Năm xưa bọn chị dang dở nhưng đã là bạn học lâu năm, khi chuyển sang quan hệ yêu đương cũng đã suy xét rất kỹ, bọn chị lấy hôn nhân làm tiền đề, nếu hợp thì kết hôn luôn còn không thì cứ lặng lẽ trở về vị trí cũ, quan hệ kiểu này tốt nhất không nên công khai."
Thịnh Li chân thành đáp: "Kết hôn nhớ phải mời bọn em đấy."
"Okela, bọn em cũng thế." Tưởng Tình cười tươi phơi phới.
Tưởng Tình ở đoàn phim hai ngày rồi đi, giai đoạn quay phim gấp rút kéo dài đến cuối tháng ba sau đó đoàn phim thay đổi địa điểm quay chụp.
Đến hôm quay cảnh trên thành phố thì Chu Tư Noãn vào đoàn.
Chu Tư Noãn đến lúc hơn sáu giờ chiều, khi ấy đoàn phim vẫn chưa bố trí xong cảnh quay nên phải sang hôm sau mới quay được, thế là tối đó đoàn phim tụ tập một bữa.
Trong phòng bao, Dư Trì ngồi bên trái Thịnh Li, bên phải cô là Chu Tư Noãn.
Đây là lần đầu Chu Tư Noãn cách Dư Trì gần đến thế, cô nàng xà nẹo Thịnh Li, nhìn Dư Trì cười tủm tỉm: "Thầy Dư, có thể xem là lần đầu gặp nhau nhỉ."
Dư Trì biết cô nàng là bạn thân trong giới của Thịnh Li, anh khách khí đáp: "Chị là tiền bối, gọi tên là được rồi."
"Khiêm tốn chi đâu nào, Hoa Hồng và Ác niệm đều là hai bộ phim đỉnh của chóp, chị đây cày phải đến ba lần, kỹ năng diễn xuất của cậu thì nhuần nhuyễn khỏi bàn, lại còn ẵm giải Nam chính xuất sắc nhất, chị gọi một tiếng thầy Dư là nên mà." Chu Tư Noãn nói thật lòng, cô nàng khâm phục Dư Trì dã man, "Kể ra chúng ta có duyên lắm đấy, cậu biết tại sao không?"
Dư Trì: "Tại sao?"
Chu Tư Noãn dịch sát sang bên này, ép nửa người Thịnh Li sát rạt vào lòng Dư Trì, cô vờ như không có gì ngồi dựa ra sau, chừa chỗ cho Chu Tư Noãn. Thịnh Li đã hòm hòm đoán được cô nàng tính kể lể gì rồi. Quả nhiên nghe Chu Tư Noãn cà khịa: "Hồi 18 tuổi bé Li bị dị ứng nhập viện chắc cậu biết nhỉ? Vụ này hồi xưa nổi rần rần, còn lên cả tiêu đề trang nhất.
Thật ra là tại chị, chị đâu biết nó dị ứng xoài nên đút cho nó miếng bánh kem vị xoài."
"Có biết." Dư Trì cong môi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!