Chương 5: (Vô Đề)

Edit: koreal92

Beta: koreal92

Thịnh Li rũ mắt nhìn màn hình, chị gái bát quái trong nhóm chat không nói gì nữa, đoán chừng đã đi làm việc.

Mỗi phim trường điện ảnh đều có hàng ngàn diễn viên quần chúng, già trẻ gái trai đều có, thông thường, cổ trang và chiến tranh là thể loại phim cần dùng nhiều diễn viên quần chúng nhất. Bởi "Giang Sơn Quyển" có rất nhiều cảnh chiến đấu trên chiến trường, cần một nơi có diện tích lớn, cho nên mới chọn thành Tùng Sơn. Nơi có chiến tranh thường có rất nhiều dân tị nạn, hoặc là xác chết chất đống nên ngay khi phim khai máy, rất nhiều nhóm diễn viên quần chúng đã đến chờ vào việc.

Đạo diễn chọn diễn viên quần chúng thường không thích dùng những người quá đẹp, trẻ con thì không sao, khán giả cùng lắm cũng chỉ nghĩ đây là một đứa trẻ ưa nhìn, nhưng nhiều cũng không tốt, sẽ cướp đất diễn của vai chính. Một người có ngoại hình xuất sắc như Dư Trì ở trong nhóm diễn viên quần chúng, nhất định sẽ bị công ty giải trí nào đó nhìn trúng, trừ khi kỹ năng diễn quá tệ hoặc không có tài cán gì. Hoặc bản thân hắn và người nhà không muốn vào giới.

Mỗi ngày đoàn phim đều có rất nhiều tin bát quát, cứ một lúc lại có tin mới.

Không ai tiếp tục nói về mấy diễn viên quần chúng.

Huống hồ, bọn họ chưa từng gặp qua Dư Trì, đến anh tròn vuông thế nào còn không biết, hóng hớt mấy câu liền bỏ qua.

Thịnh Li trả lại di động cho Viên Viên, lấy thái độ lãnh đạm của Dư Trì đối với mình ra nhìn nhận, càng nghĩ anh hẳn không muốn vào cái giới này.

Chiều ngày tiếp theo, Thịnh Li xuất viện trở về đoàn phim.

Nội thành Tùng Sơn cách phim trường ở ngoại thành ba tiếng đi xe, Thịnh Li ở trên xe nghiên cứu kịch bản, gần đến nơi, Dung Hoa nhắc nhở: "Tối nay chúng ta mời người trong đoàn đi ăn một bữa, đợi lát nữa em qua chào hỏi đạo diễn với Nguỵ Thành cùng mấy diễn viên chính đi, sau đó có thể về phòng nghỉ ngơi một lúc."

Thịnh Li đồng ý, chợt nhớ một chuyện, nói với Viên Viên ngồi ở ghế phụ: "Viên Viên, em gọi lại cho Dư Trì đi."

Viên Viên hả một tiếng, hiếu kỳ nói: "Sáng nay em gọi vẫn tắt máy, không phải là xảy ra chuyện gì chứ?"

"Cho nên mới kêu em gọi." Thịnh Li dùng ánh mắt khinh thường nhìn cô, "Chiều hôm trước thi xong cậu ta liền đến tìm chị, câu đầu tiên chị nói là gì?"

Viên Viên: "..."

Thịnh Li bổ sung: "Cậu ta vẫn là trẻ vị thành niên, mất tích 24 giờ cảnh sát đã có thể lập án, hiện tại thì sao, hơn 30 giờ rồi!"

Thịnh Li thành công doạ sợ Viên Viên, cô cuống quýt gọi điện cho Dư Trì, miệng lẩm bẩm: "Ngàn vạn lần đừng nghĩ quẩn nha, cậu đẹp trai như thế, còn chưa tròn 18 đâu, sau này lớn lên còn phải cưới bạch phú mỹ nữa."

Dung Hoa nhíu mày, quay đầu hỏi: "Hôm đó em nói gì?"

Thịnh Li mím môi: "Em kêu Viên Viên đem cậu ta ra ngoài diệt khẩu."

Dung Hoa: "..."

Cô khó tin nhìn Thịnh Ly, khó lắm mới kiềm chế không chửi tục, cố nén tức giận hỏi: "Còn gì nữa?"

Viên Viên ngồi trên yếu ớt nói: "Còn nói, một ngày của Li Li giá trị ít nhất hơn trăm vạn, cậu ta làm chậm trễ bảy ngày của chị ấy..."

Sau đó thì 4 giờ tiếp theo, Dư Trì liền tắt máy, mất liên lạc.

Nghĩ đến quả thật có chút hoảng sợ.

Ấn tượng Dư Trì để lại cho Thịnh Li tuy không tốt lắm, nhưng cô cảm thấy hắn không phải loại người hứa hẹn rồi mất tích, hiện tại mất liên lạc lâu như vậy, thật sự có phần lo lắng.

Dung Hoa không biết nên dùng từ gì để mắng mỏ hai người, nén giận: "Một người lớn bình thường đột nhiên bị thông báo nợ đến mấy trăm vạn còn không tiếp nhận nổi, chứ đừng nói đến một đứa trẻ chỉ mới thi Đại học, gia đình có vấn đề và còn chưa thành niên."

Thịnh Li và Viên Viên trầm mặc.

Cô cắn môi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Xe bảo mẫu vừa vặn đi qua khu chờ của diễn viên quần chúng, lướt qua đám người rất đông, hai mắt cô đột nhiên sáng lên: "Dừng xe!"

Tài xế vội vàng phanh lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!