Chương 38: (Vô Đề)

Mười hai giờ khuya Dư Trì mở cửa căn phòng thuê, bật công tắc đèn tường. Ánh đèn êm dịu soi rọi mọi ngóc ngách trong phòng khách, cậu cúi đầu thay giày, ánh mắt dừng lại vài giây trên đôi dép lê nữ màu hồng phấn.

Cậu ném quà lên sofa, cả người cũng chìm hẳn xuống ghế, sau đó với tay lấy hộp thuốc lá trên bàn trà châm một điếu, khói thuốc vương vấn lượn lờ dưới ánh đèn. Dư Trì khom lưng, hai chân mở rộng, gác tay trên đùi cúi đầu mở Weixin, ấn vào ID Weixin mà Thịnh Li đã gửi cho cậu.

Weixin tên Hoàng Bách Nham, Dư Trì biết anh ta là người đại diện của Phong Húc, được xem là người đại diện kim bài trong giới, cậu gửi cho anh lời mời kết bạn.

Ghi chú: Dư Trì.

Chưa đầy một phút, Hoàng Bách Nham đã chấp nhận lời mời kết bạn.

Hoàng Bách Nham: [Hi Dư Trì.]

Hoàng Bách Nham: [Bây giờ có tiện nghe máy không? Gọi điện trực tiếp luôn nhé.]

Dư Trì trả lời: [Được.]

Nửa phút sau, Hoàng Bách Nham gọi tới.

Khác với Dung Hoa, tính tình Hoàng Bách Nham điềm đạm hơn nhiều, khi cuộc gọi được kết nối, anh ấy cười hiền hoà: "Vốn dĩ lúc chiều tôi đã định gọi cho cậu rồi, nhưng hôm nay bận bịu quá, không chừa ra nỗi chút thời gian rảnh, cũng vừa mới xong việc thôi. Hôm nay cậu quay xong rồi đúng không?"

Lòng Dư Trì giờ đây bộn bề cảm xúc, cậu không thân quen với Hoàng Bách Nham, thật sự cũng không biết nên nói gì cho phải, đành trả lời: "Vâng, quay xong rồi."

"Giọng nói hay lắm, biết hát không?"

Dư Trì dụi điếu thuốc vào gạt tàn, bình tĩnh đáp lời: "Cũng bình thường, tôi thích đóng phim hơn."

"Anh hỏi thế không phải muốn cậu đi theo con đường ca hát đâu, bây giờ ca sĩ khó nâng đỡ hơn diễn viên, anh chỉ đơn giản là muốn hiểu cậu hơn đôi chút, nghệ sĩ ấy à, có thêm tài lẻ thì càng hút fans hâm mộ hơn." Hoàng Bách Nham lại cười, không vòng vo nữa mà đi vào chuyện chính, "Anh biết cậu vẫn còn sáu năm hợp đồng với một công ty nhỏ ở Hàng Châu, anh đã liên lạc với công ty đó rồi, cậu quay xong chắc có lẽ cũng không còn bận chuyện gì khác nữa, nếu được thì ngày mai tới Bắc Kinh một chuyến, trước tiên ký hợp đồng, sau đó sẽ thảo luận với cậu về công việc sau này."

Dư Trì không trả lời ngay mà im lặng giây lát.

Hoàng Bách Nham hỏi: "Ngày mai không đi được sao?"

Dư Trì trả lời: "Được."

Cúp máy, Dư Trì cầm điện thoại trên tay xoay vài vòng, sau đó mở ứng dụng đặt một tấm vé máy bay.

Cậu chụp màn hình thông tin chuyến bay gửi cho Thịnh Li: [Chị à, ngày mai em tới Bắc Kinh ký hợp đồng.]

Thịnh Li: [Nhanh vậy sao? Ngày mai chị phải quay cả ngày nên không tiễn em được, em có giận không?]

Dư Tiểu Trì: [Giận.]

Thịnh Li: [….]

Thịnh Li: [Anh Trì ơi đừng giận mà, được không?]

Dư Trì nhìn đăm đăm màn hình điện thoại mãi một lúc rồi vứt sang một bên, lại rút lấy điếu thuốc từ hộp thuốc lá châm lửa. Cậu hút liền tù tì ba điếu, khói thuốc nồng nặc lượn lờ nhấn chìm cả căn phòng nhỏ, nếu cô có ở đây, chắc chắn sẽ càm ràm không thôi.

Hút hết điếu thứ ba, Dư Trì đứng dậy đi vào phòng ngủ, lấy ra một chiếc vali to màu đen.

Đồ đạc của cậu không nhiều, có một vài thứ vốn không định mang theo nên thu dọn rất nhanh. Sau cùng, cậu đi tới phòng khách, cầm lên chiếc túi giấy trắng tinh trên sofa, đây là quà lúc nãy Thịnh Li tặng cậu, bên trong đựng mấy bộ quần áo.

Dư Trì không bật điều hoà, đi qua đi lại suốt từ nãy đến giờ nên ra khá nhiều mồ hôi, cậu khuỵu gối xuống đất nhét túi giấy vào vali, từng giọt mồ hôi trên trán cứ thế trượt xuống, tí tách rơi trên túi giấy, thẫm tan thành vệt nước.

Liếc nhìn vệt nước ấy, cậu khép vali lại.

Bảy giờ sáng hôm sau, Dư Trì nhặt balo trên ghế đeo lên vai, cụp mắt nhìn sợi dây chuyền "báu vật" Thịnh Li đã tặng cậu. Cậu đeo dây chuyền lên cổ, kéo vali ra cửa.

Rầm ~

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!