"Lừa gạt người khác không tốt đâu, Dư Tiểu Trì." Ngón tay Thịnh Ly giữ chặt cằm anh, nheo mắt nhìn sang: "Lần sau đừng có lừa em."
Dư Trì ngả người về sau, bàn tay cô thuận lợi trượt xuống vai anh, anh lặng lẽ nhìn cô: "
"Em lừa anh còn ít sao?"
Thịnh Ly dựa vào người anh, đưa tay ôm cổ, giả vờ mất trí nhớ: "Vậy sao? Anh nói xem em lừa anh gì nào? Em không nhớ được nữa rồi."
"Lời này, chính là đang lừa anh."
Dư Trì nhíu mày nhìn cô, anh không biết mình có phải là mối tình đầu của cô hay không, nhưng trước anh, cô chắc chắn chưa từng làm chuyện đó với ai. Anh không quan tâm quá khứ của cô như thế nào, cũng không để tâm đến lớp màng đó.
Điều anh không hiểu chính là, vậy mà cô lại nguyện ý cùng anh làʍ ŧìиɦ, còn nói anh là kho báu mà cô đào được.
Một nữ minh tinh đang nổi tiếng như cô, thậm chí tình nguyện mạo hiểm bị đám chó săn chụp ảnh để đến gặp anh, trong lúc anh tức giận ghen tuông còn nhẫn nại dỗ dành, nói cho cùng là cô nhìn trúng anh ở điểm gì?
Từ trước đến nay, chưa từng người nào dỗ dành anh, cũng chưa từng có người nào đối xử với anh tốt thế này.
Cô giống như đã cho anh rất nhiều, anh lẽ ra nên hài lòng mới phải.
Nhưng không, anh ngược lại cảm thấy không đủ, một chút cũng không đủ.
Cảm giác lo được lo mất này, ngay từ ban đầu đã tồn tại, Dư Trì vô cùng ghét loại cảm giác này, nhưng lại lực bất tòng tâm. Anh biết vì sao, bởi vì anh thích Thịnh Ly, thích cô rất nhiều. Anh rất yêu cô, muốn sở hữu mọi thứ về cô.
Rõ ràng cô là người khiêu khích anh trước, nhưng cô lại không thích anh nhiều đến vậy.
Nếu như có một ngày, hai người chia tay, có lẽ chỉ có anh là người đau khổ.
Điện thoại Thịnh Ly đổ chuông, không cần nhìn cũng biết là Viên Viên gọi đến.
Cô phớt lờ điện thoại, cúi người hôn lên môi anh, nhíu mày cười: "Bảo bối, em mệt mỏi cả một đêm rồi, không phải nên ôn nhu hơn chút sao? Làm gì có người nào vừa sáng sớm đã lật mặt như anh?"
Cô còn chưa tính toán đủ, ôm mặt anh nói: "Hiện tại là ban ngày, sói con trên giường có thể tạm biến mất được không? Đổi thành cún con cho em."
Dư Trì: "........"
Anh cau mày nhìn cô, đột nhiên lật thân qua đè người lên ghế sofa. Một chân quỳ cạnh cô, một chân ở dưới sàn, giữ chặt vòng eo của cô, khẽ giễu cợt: "Ai nói ban ngày là không thể lên giường?"
Căn phòng có độc này, ngay cả đến ghế sofa cũng không vững chắc, cử động mạnh liền có tiếng kêu. Thịnh Ly sững sờ nhìn Dư Trì, chân cẳng vẫn còn tê nhức, trên đùi còn lưu lại vết cắn ngày hôm qua của anh, cô nuốt nước bọt, nhắc nhở: "Viên Viên hẳn là đang trên đường tới đón em rồi, một chút thời gian này chỉ đủ để anh làm màn dạo đầu."
Dư Trì cúi đầu hôn cô, Thịnh Ly quay mặt tránh né, cô còn chưa đánh răng mà.
Sức nặng của Dư Trì đè xuống, vúi đầu vào cổ cô, giống như một chú cún con đang thưởng thức làn da mịn màng và trắng nõn, anh thấp giọng nói: "Sau này, đừng lừa anh nữa, anh chơi không nổi."
Thịnh Ly sửng sốt, đây là làm nũng?
Thật sự biến thành cún con rồi?
Cô vui vẻ xoa đầu anh, ôn nhu dỗ dành: "Đâu có chơi anh, chơi anh cần thiết mệt thế sao?"
Dư Trì ngẩng đầu, đôi mắt sâu nhìn cô, nghiêm túc hỏi: "Vậy tại sao em cùng anh yêu đương? Em có thích anh hay không?"
"Đương nhiên là thích."
Thịnh Ly cảm thấy câu hỏi của anh hơi ngốc nghếch, không kìm được mà véo tai anh: "Anh coi em tuỳ tiện như vậy à, nhìn trúng tiểu thịt tươi liền đi thu phục, em đã nói rồi, anh là kho báu mà em đào được, là người mà em thích."
Dư Trì dừng lại mấy giây, ôm lấy khuôn mặt xinh đẹp không cho cô chạy trốn, cúi xuống cắn môi cô, thì thầm: "Em từng nói qua, chỉ anh mới được đá em, anh nhớ rất rõ."
Hai mắt Thịnh Ly mở to, khí thế không bằng anh, chỉ có thể cấu eo anh vài cái, nhưng anh không sợ đau, không sợ ngứa. Chân cô có thể cử động, nhưng cô lại không thể đạp vào đũng quần của anh, đành chịu đựng để mặc anh cắn xé.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!