Tầng tầng lớp lớp của ánh đèn vàng mờ ảo chiếu lên bóng hình của hai người. Phòng khách rất an tĩnh, chỉ có âm thanh tiếng hôn nhẹ vang lên, ám muội không thể kiểm soát.
Mặc dù Thịnh Ly vào nghề đã nhiều năm, cảnh hôn đóng qua không ít, nhưng kiểu hôn sâu môi lưỡi quấn quýt làm một thế này thì kinh nghiệm bằng không.
Dư Trì lại càng không nói tới, anh trước giờ hoàn toàn chỉ có một mình cô. Ban đầu có chút bỡ ngỡ, nhưng từ lúc hôn cho tới khi lên giường, đều là những thứ thuộc về bản năng. Không cần hướng dẫn, cũng không cần cô dụ dỗ, tất cả đều xuất phát từ ham muốn chiếm hữu sâu trong lòng anh.
Anh chính là muốn hôn cô, muốn cắn cô, muốn đem toàn bộ hơi thở của cô nuốt trọn.
Môi Thịnh Ly vừa sưng vừa rát, thế nào cũng không nghĩ đến Dư Trì lần đầu ra trận sẽ hôn mãnh liệt cỡ này. Đại khái là vì trước kia cô gây ra quá nhiều chuyện trái lương tâm, biểu hiện ra là một tra nữ, cư xử quá lưu manh, cho nên tên tiểu lang này lợi dụng báo thù?
Cô phát ra một tiếng "ưm", cào hai đường lên cổ anh.
Hơi thở của hai người rối loạn, cuối cùng Dư Trì hôn nhẹ lên môi cô, bàn tay vẫn giữ sau đầu người bên dưới, cúi xuống thở nhẹ.
Một lúc sau, Thịnh Ly đưa tay chạm môi, không nhịn được ngẩng đầu trừng mắt: "Anh thật sự không sợ lây em sao?"
Dư Trì hạ mắt nhìn người trong lòng, hô hấp có chút nóng, giọng nói trầm thấp: "Không phải em yêu cầu sao? Anh chỉ thoả mãn em."
Thịnh Ly: "......"
Cô rất muốn mắng người, đột nhiên phát hiện một chuyện.
Tên tiểu tử này uống bao nhiêu rượu bia mặt không biến sắc, vậy mà bây giờ cả cổ và tai đều đỏ lên một cách đáng ngờ.
Cô chạm nhẹ lên mặt anh, nhướng mày hỏi: "Anh vừa rồi không phải rất mãnh liệt sao? Mặt sao thế nào mà đỏ rồi?"
Dư Trì không tự nhiên ngoảnh mặt đi, lời nói mang theo điểm phiền toái: "Kinh nghiệm không lợi hại bằng em, không được à?"
Mặt Thịnh Ly cũng hơi đỏ lên, nhịp tim vẫn chưa trở về tần suất bình thường, lại cố ý nói: "Đó là bởi em đã diễn nhiều cảnh hôn mà thôi."
Nói xong, cô quay đầu nhìn anh: "Đột nhiên hối hận vì để anh đi thử vai rồi, sau này nếu anh cùng người khác quay cảnh hôn, em nhất định sẽ ghen."
Dư Trì chính là chưa từng gặp qua người nào thế này. Cô làm ra nhiều chuyện khiến người khác bực bội, cũng quay qua không ít cảnh hôn, còn anh thì sao? Cái gì cũng chưa làm qua, ngược lại cô mới là kẻ xấu đóng vai nạn nhân.
Dư Trì cảm thấy bản thân bị cô gây khó dễ, ngữ khí đầy bất lực: "Em nhất định nhắc đến cảnh hôn của mình vào thời điểm này?"
"Được được được, không nhắc nữa." Thịnh Ly nhướn người hôn lên môi anh một cái, "Vậy bạn trai có thể đi rót cho em một cốc nước không?"
Trong nhà không có nước nóng, Dư Trì cầm ấm siêu tốc vào phòng bếp đun nước.
Thịnh Ly đi qua, đứng cạnh anh: "Nước lạnh cũng được."
Dư Trì không đáp, đem nước đun sôi, quay đầu nhìn cô: "Em đến đây bằng cách nào?"
Thịnh Ly một bên xem bệnh án của anh, một bên đem toàn bộ quá trình cô gian khổ tới đây nói cho anh nghe, sau đó đóng quyển bệnh án lại, nghiêng đầu cười cười: "Chủ ý hoàn hảo này là của Viên Viên đó. Dư Tiểu Trì, bao giờ lĩnh lương nhớ gửi cô ấy hồng bao nha."
Dư Trì nhíu mày: "Hoàn hảo sao? Đêm hôm để một nữ minh tinh như em đạp xe, lỡ như có chuyện thì thế nào?"
"Anh yên tâm, xe bọn họ đi ngay đằng trước."
Thịnh Ly không nói cho anh, ban nãy nhìn thấy trên đường không một bóng người cô rất hoảng sợ.
Cô nhìn anh đầy ẩn ý: "Không mạo hiểm, sao có thể lấy được một người bạn trai chứ?"
Mở miệng là đem chữ "bạn trai" này lên trước, nghe thật êm tai.
Dư Trì cười lạnh: "Phải không? Ba tháng sau em có thể sẽ có thêm một người bạn trai đấy."
Thịnh Ly ngẩn người, nhận ra anh đang nói đến Lộ Tinh Vũ, không nhịn được mà cười thành tiếng, an ủi đáp: "Vậy anh cũng là chính thất, đừng sợ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!