Chương 248: Màn 19 - Lập đông 5

Theo tiếng quát khẽ của Tô Mộ Vũ, mười tám mảnh Tế Vũ kiếm theo máu tươi bay ra, lượn vòng quanh đỉnh đầu Trọc Thanh.

Tô Mộ Vũ có chiêu kiếm mạnh nhất, đặt bằng chính tên mình. Khoảnh khắc chiêu thức tuyệt sát tung ra, tất cả mũi kiếm từ trên trời giáng xuống, tựa như mưa bụi, còn hắn sẽ là vệt cầu vồng cuối cùng, lấy mạng kẻ địch. Nhưng giờ phút này, trong tay hắn đã không còn kiếm!

"Rơi!" Tô Mộ Vũ vung tay, tất cả phi nhận trên trời đồng loạt giáng xuống. Lần này, ngoại trừ mưa kiếm, còn có cả mưa máu! Tất cả mưa máu ấy cũng hóa thành kiếm khí đỏ rực, cùng nhau đổ xuống.

Trọc Thanh thầm kinh hãi: Chẳng lẽ trên thế gian này thật sự có kiếm khí mang theo sát ý thuần túy đến vậy sao? Lão ngẩng đầu, cảnh tượng trước mắt lập tức biến đổi. Hắn như lạc vào một vùng không gian bị kiếm khí bao phủ, vô số kiếm ảnh từ trên trời cao giáng xuống, mang theo khí thế hùng hồn. Nhưng khác với Tạ Tích Hựu trước đó đã bị trận pháp kiếm ảnh đánh tan, Trọc Thanh không hề bị kiếm thế cường đại này áp đảo.

Lão gầm lên một tiếng, hai tay không ngừng xoay chuyển, từng chút từng chút một thu hết kiếm ảnh đầy trời vào giữa hai lòng bàn tay.

Tuy vẫn có những vệt kiếm ảnh không cam lòng bắn ra, để lại trên người Trọc Thanh từng vết máu, nhưng sắc mặt lão lại lộ vẻ đắc ý, hạ giọng nói: "Chiêu này, ta đã chặn được!"

Tô Xương Hà cau mày: "Sao lão thái giám này lại mạnh đến vậy!"

"Phá!" Trọc Thanh gầm lên một tiếng, bóng kiếm trong thiên địa hoàn toàn biến mất. Song chưởng hắn đột nhiên kéo một cái, một ảo ảnh kiếm khí hiện ra. Hắn vung chưởng về phía Tô Mộ Vũ, kiếm ảnh lập tức văng ra.

Tô Mộ Vũ giơ tay lên, trường đao của Tạ Tích Hựu lại rơi vào tay hắn. Hắn ra sức chém về phía trước, nhưng bị ép lui liền mười ba bước, trường đao trong tay đứt thành từng khúc.

"Mộ Vũ!" Tô Xương Hà tung người về phía trước, xuất chưởng vỗ vào sau lưng Tô Mộ Vũ, truyền chân khí trên người vào trong cơ thể hắn.

Tô Mộ Vũ vung chỉ thành kiếm, cố gắng chống lại, nhưng cho dù có Tô Xương Hà trợ giúp vẫn không địch lại. Kiếm khí mảnh mai tràn ra từ kiếm ảnh, lập tức lưu lại vài chục vết thương trên người hắn và Tô Xương Hà.

Trọc Thanh cười lạnh, lại xuất chưởng, chỉ thấy một con rồng màu tím lượn lờ quấn lấy kiếm ảnh kia, cùng tấn công về phía Tô Mộ Vũ. Hắn quát: "Chết đi!"

"Tô Mộ Vũ!" Một tiếng quát nhẹ đột nhiên vang lên từ cuối con đường.

Thần sắc Tô Mộ Vũ hơi biến đổi.

"Ta mang kiếm tới cho ngươi!" Thanh âm quen thuộc kia lại vang lên. Trước mặt Tô Mộ Vũ đã bị bóng kiếm và con rồng dài màu tím bao phủ,

không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì. Thậm chí sau khi nhập ma ngũ cảm của hắn đã có phần chết lặng, mọi thứ bên ngoài đều nhuốm một lớp máu, hơn nữa bên tai vẫn luôn nghe thấy tiếng gầm của mãnh thú. Nhưng âm thanh này lại khiến ánh mắt hắn đột nhiên trở nên vô cùng trong trẻo.

"Hạc Vũ." Tô Mộ Vũ đưa tay ra.

Bạch Hạc Hoài đứng cuối con phố cảm thấy Hạc Vũ kiếm trong tay rung động kịch liệt, tiếp đó trường kiếm kia liền rời vỏ bay thẳng tới tay Tô Mộ Vũ. Tô Mộ Vũ đột nhiên vung kiếm.

Chỉ nghe một tiếng hạc kêu, trong đêm tối Thiên Khải thành tĩnh lặng, tiếng nổ vang lên. Kiếm ảnh hóa thành hư vô, đầu rồng màu tím bị một kiếm chém rụng.

Tô Xương Hà thu tay lại, trực tiếp lướt ra ngoài mười trượng, đáp xuống bên cạnh Bạch Hạc Hoài. Trọc Thanh giang hai tay ra, nhìn hai tay mình, trên đó đã là máu thịt be bét, hắn nhếch miệng cười, sắc mặt điên cuồng: "Từ khi gặp Lý tiên sinh, ta chưa từng trải qua trận chiến nào hung hiểm như vậy."

Còn Tô Mộ Vũ sau khi thi triển một chiêu phá kiếm ảnh, lại tung người lao tới, chớp mắt đã đến trước mặt Thanh.

Hai người nhìn nhau.

Ánh mắt va chạm, đối chọt gay gắt.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, Tô Mộ Vũ đã xuất kiếm đâm vào bụng Trọc Thanh, còn Trọc Thanh cũng vỗ một chưởng lên ngực Tô Mộ Vũ.

"Ngươi đã hoàn toàn nhập ma rồi, cho dù thắng ta, ngươi cũng không thoát được đâu!" Trọc Thanh nhìn Tô Mộ Vũ với con ngươi đã hoàn toàn hóa thành màu đỏ máu, lạnh lùng nói. "Có thể giao chiến trực diện thì ngươi là vô địch, nhưng phía sau ta còn có người"

Tô Mộ Vũ nắm chặt Hạc Vũ kiếm, chỉ thấy vô số kiếm khí tỏa ra từ thân kiếm, lượn vòng quanh hai người một hồi rồi lập tức co lại, đồng thời chém cả Trọc Thanh và Tô Mộ Vũ thành máu tươi đầm đìa.

"Mộ Vũ!" Bạch Hạc Hoài khẽ kêu lên một tiếng, định tiến lên nhưng bị Tô Xương Hà kéo lại.

Tô Xương Hà cau mày nhìn về phía trước: "Đừng tới đó!"

Kiếm ảnh đã tan, Tô Mộ Vũ và Thanh đều nằm dưới đất rồi. Trọc Thanh giơ tay đón lấy một bông tuyết, cười khổ một tiếng, cuối cùng nhắm hai mắt lại: "Thôi vậy"

Tô Mộ Vũ cầm Hạc Vũ kiếm, chống kiếm xuống đất, gắng gượng đứng dậy. Hai mắt hắn đã bị ánh sáng đỏ máu che lấp, chỉ có thể loáng thoáng nhìn hai bóng người phía xa. Hắn khó khăn từng bước từng bước chậm rãi tiến về phía trước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!