Chương 90: Hỏa Diễm

Nghệ Tu cùng Tô Dập nhìn nhau một cái rồi đứng dậy, Tô Dập vẫn nắm chặt tay Nghệ Tu.

Nghệ Tu hỏi: "Chúng ta phải làm sao?"

Ánh mắt Phong Thanh Vi lóe lên một tia buồn rầu, thấp giọng nói: "Trước đó, tôi hi vọng hai cậu có thể giúp tôi một chuyện."

Trong ánh mắt của Nghệ Tu cùng Tô Dập, cô chậm rãi giơ tay chỉ cái hộp chữ nhật nằm trong bóng tối cách đó không xa: "Thi thể tôi ở bên trong, tôi hi vọng hai cậu có thể giúp tôi thiêu hủy nó."

Phong Thanh Vi trầm tĩnh nói: "Phong Thanh Vi đã sớm chết rồi, năm mười sáu tuổi bị hỏa thiêu thành tro rồi, hiện giờ cũng nên hoàn thành chuyện này."

Nghệ Tu dừng một chút, cùng Tô Dập đi tới bên cạnh hình hộp chữ nhật kia mới phát hiện đó là một cỗ quan tài bằng ngọc.

Hai người cẩn thận mở ra, một luồng khí rét lạnh đập vào mặt, nằm trong quan tài chính là thi thể Phong Thanh Vi hai mắt nhắm kín, mặt mũi tái nhợt, rõ ràng được bảo tồn rất hoàn hảo.

Nếu không phải nơi cổ bị vải lụa che lại, chỉ mơ hồ lộ ra chút vết thương trắng bệch thì Tô Dập cơ hồ cho rằng Phong Thanh Vi chỉ nằm trong này, nhắm mắt ngủ mà thôi.

Phong Thanh Vi nói muốn đốt nó, thế nhưng trên người Nghệ Tu không có bật lửa, Tô Dập lại càng không.

Lúc bọn họ đang suy nghĩ xem phải làm sao đốt di thể Phong Thanh Vi thì bên ngoài truyền tới tiếng huyên náo, có vài người đi xuống.

Nghệ Tu theo bản năng kéo Tô Dập ra sau lưng, sau đó nhìn thấy Nghê Nguyên Tư điên cuồng chật vật vọt xuống. Lúc nhìn thấy anh cùng Tô Dập thì sửng sốt, sau đó ánh mắt dừng lại trên người một người khác thì nhất thời cứng đờ.

Hắn run rẩy, cặp mắt đen u ám đột nhiên sáng ngời, gương mặt thon gầy trắng xanh co rút hai gái, gò má nổi lên tầng đỏ ửng bất thường.

"Tuyết Nhi... Tuyết Nhi, là em sao? Tuyết Nhi, em tỉnh lại rồi sao? Em rốt cuộc chịu nhìn ta rồi sao?"

Phong Thanh Vi trầm mặc nhìn hắn, ánh mắt đen trầm sâu thăm thẳm, không nói lời nào.

Nghê Nguyên Tư tựa hồ ý thức được dáng vẻ của mình không ổn, hắn vội vàng vuốt mái tóc có chút rối bời, lại kéo kéo áo khoác ngoài có chút vết máu, thấp thỏm mở miệng: "Ta không ngờ em tỉnh lại nhanh như vậy... ta vốn định chờ tới khi em hồi sinh, hảo hảo chỉnh chu một phen rồi mới đến gặp em... Tuyết Nhi, Tuyết Nhi, ta thực sự rất nhớ em, em biết không, ta..."

Phong Thanh Vi nhắm mắt lại hít sâu một hơi, lạnh giọng mở miệng: "Tôi không phải Tuyết Nhi, tôi là Phong Thanh Vi."

Vẻ mặt Nghê Nguyên Tư có một thoáng hoảng hốt, sau đó kiên định nói: "Không, em chính là Tuyết Nhi, ta có thể nhận ra, em chính là Tuyết Nhi!"

Phong Thanh Vi mở to mắt, đáy mắt là một mảnh hờ hững: "Tuyết Nhi sớm đã chết trong quỷ quật rồi, tôi vẫn luôn là Phong Thanh Vi. Mà anh cũng không phải Nghê Hồng Vân... anh bây giờ cũng chỉ là Nghê Nguyên Tư mà thôi."

Nghê Nguyên Tư kinh ngạc nhìn Phong Thanh Vi, tựa hồ sợ kinh động gì đó, nhẹ giọng nói: "Tuyết Nhi... em không muốn ta thổi sáo cho em nghe nữa sao?"

Ánh mắt Phong Thanh Vi băng lãnh hệt như hàn băng vạn năm bất biến.

Lúc đang nói chuyện, mật đạo sau lưng Nghê Nguyên Tư truyền tới tiếng ồn ào, một đạo kiếm quang sáng ngời đột nhiên xé rách bóng tối đâm thẳng tới sau lưng Nghê Nguyên Tư.

Nghê Nguyên Tư không né tránh, vai phải nháy mắt bị trường kiếm đâm xuyên.

Người cầm kiếm đâm tới chính là Vưu Minh Thành cả người đầy vết thương rướm mắt, cặp mắt đỏ bừng, vẻ mặt lạnh lùng điên cuồng.

Đệ tử Hạo Ca Tông đuổi theo phía sau hét to vội vàng tiến tới ngăn cản Vưu Minh Thành. Mao Thiên tuyền cùng Khương Tu Hiền cũng vọt xuống, lúc nhìn thấy Nghệ Tu cùng Tô Dập, Khương Tu Hiền kích động hô một tiếng: "Lão đại! Tô Dập!"

Tiếp tục có người của Hạo Ca Tông đuổi xuống, nháy mắt ba người bọn họ liền cùng một đám đệ tử Hạo Ca Tông đánh nhau loạn thành một đoàn.

Mà Nghê Nguyên Tư thì chỉ si ngốc nhìn Phong Thanh Vi, không hề để tâm tới huyên náo phía sau, cũng để mặc Vưu Minh Thành rút trường kiếm ra khỏi người mình, để mặc máu tươi tung tóe.

Mà Phong Thanh Vi thì từ đầu tới cuối chỉ lãnh đạm nhìn hắn nói: "Tỉnh lại đi Nghê Nguyên Tư. Anh chẳng qua chỉ bị ý thức hắc ám lợi dụng mà thôi, hành vi đó mà cũng gọi là anh hùng sao?"

Nghê Nguyên Tư trợn tròn mắt nhìn Phong Thanh Vi lẩm lẩm: "Thế nhưng... chỉ cần có thể làm em sống lại, cho dù phá hủy thế giới này ta cũng nguyện ý!"

"Nhưng tôi không nguyện ý! Tôi không muốn sống lại!" Phong Thanh Vi quả quyết mở miệng.

Nghê Nguyên Tư lảo đảo vài bước, chậm rãi tiến tới, tay run run muốn chạm vào Phong Thanh Vi đang đứng trong hang đá.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!