Mặc dù Tô Dập hoài nghi mình nghe nhầm nhưng hiển nhiên thiếu nữ rất nghiêm túc. Chỉ thấy cô nhẹ nhàng thở ra, nhắm mắt, chậm rãi mở miệng.
Thiếu nữ vừa mở miệng, tiếng ca huyền ảo chậm rãi phiêu tán trong phòng. Đó là một loại ngôn ngữ mà Tô Dập chưa từng nghe qua, nó trong veo như nước suối, chói chang như mặt trời, du dương, huyền ảo, lúc ẩn lúc hiện không giống như âm thanh nhân gian.
Từ từ, Tô Dập đột nhiên trợn to hai mắt, ánh sáng lấm tấm từ thân thể thiếu nữ đang ngâm xướng bắt đầu lan ra, theo tay thiếu nữ chậm rãi truyền vào thân thể cậu. Bao phủ trong ánh sáng, Tô Dập hơi ngẩng đầu nhìn khí tức thánh khiết lại có chút trong trẻo tự nhiên như làn gió mát ập thẳng vào mặt mình của thiếu nữ.
Cơn gió từ cửa sổ nhẹ nhàng thổi lướt qua người bọn họ, những tia nắng mặt trời hòa lẫn với ánh sáng tỏa ra từ nhịp điệu ngâm xướng của thiếu nữ, từ bàn tay đặt sau lưng Tô Dập thẩm thấu vào thân thể cậu.
Tô Dập cảm giác cơn đau đớn ở lưng không ngừng suy giảm. Cậu lẳng lặng lắng nghe tiếng ca của thiếu nữ, thần kinh căng thẳng cũng chậm rãi thả lỏng, nhắm mắt lại.
Tiếng ca tựa hồ vì Tô Dập mà tạo thành một thế giới tách biệt, để linh hồn của cậu ở bên thỏa thích thư giãn. Đau đớn, bất an cũng dần dần biến mất, cả thế giới chỉ có một mình cậu tự do dạo chơi.
Khúc hát kết thúc, làn gió tựa hồ lưu luyến vây quanh người cô gái một vòng rồi chậm rãi tiêu tán trong không khí.
Thiếu nữ khẽ thở ra một hơi, cười hỏi: "Thế nào? Có đỡ hơn không?"
Tô Dập lấy lại tinh thần thử ngồi dậy, cậu phát hiện cơn đau đớn kịch liệt ở phần lưng đã giảm đi hơn phân nửa. Mặc dù lúc ngồi dậy ảnh hưởng tới bắp thịt vẫn có chút đau nhưng so với trước đó đã tốt hơn gấp mấy lần, ít nhất hoạt động bình thường hoàn toàn không thành vấn đề.
Nhờ tiếng hát huyền ảo của thiếu nữ trợ giúp, Tô Dập không khỏi có hảo cảm, cũng nói nhiều hơn: "Tốt hơn nhiều rồi, cám ơn chị."
Thiếu nữ có lẽ là con lai, làn da rất trắng, hốc mắt sâu hơn người châu Á, lông mi vừa dài vừa dầy, sống mũi cao thẳng, miệng nhỏ nhắn, tổng thể thì gương mặt rất đẹp.
"Đừng khách sáo, chị gọi là Kỷ Bạch Tình, em có thể gọi chị là Bạch Tình." Thiếu nữ cười híp mắt, hơi nghiêng đầu nhìn Tô Dập lộ ra lỗ tai nhọn ẩn dưới mái tóc đen dày.
Ánh mắt Tô Dập bình tĩnh nhìn đôi tai không giống người bình thường, thoạt nhìn giống đôi tai của yêu tinh hoặc quỷ quái của thiếu nữ, hoàn toàn không có chút tò mò hay ưu tư.
Tô Dập đã thấy rất nhiều quỷ quái kỳ lạ xấu xí, một nhân loại có đôi tai như vậy quả thực không hấp dẫn được lòng hiếu kỳ của cậu.
Từ khi thiếu nữ bắt đầu ca hát, thiếu niên mặt baby vẫn luôn đứng ở cửa quan sát Tô Dập, lúc này lộ ra biểu tình vui vẻ, nhẹ nhàng nói: "Chúng ta mau đi ăn sáng thôi, đừng để bọn họ chờ quá lâu."
Kỷ Bạch Tình quay đầu lại: "Lập tức đi ngay nà, đừng hối."
Biết bọn họ đang đợi mình, Tô Dập đứng dậy thấp giọng nói: "Tôi đi rửa mặt, hai người đi trước đi."
Kỷ Bạch Tình gật đầu cười nói: "Phòng ăn ở trên lầu một, em đã chuẩn bị sẵn đồ rửa mặt trong phòng vệ sinh rồi, rửa mặt xong anh ra ngoài phòng rồi quẹo qua bên phải."
Tô Dập gật đầu, nhìn Kỷ Bạch Tình cùng thanh niên mặt baby rời đi rồi trầm mặc đi tới phòng vệ sinh.
Phòng vệ sinh quét dọn rất sạch sẽ, không có mùi gì khác lạ, có lẽ bởi vì nơi này bình thường cũng không sử dụng nhiều. Vừa vào cửa, Tô Dập liền thấy trên kệ rửa mặt chuẩn bị sẵn đồ đánh răng rửa mặt giống như ở khách sạn, liền an tĩnh rửa mặt.
Cô gái Kỷ Bạch Tình kia hẳn cũng là thành viên của đặc vụ bộ môn đi, tiếng hát thực kỳ diệu. So ra khả năng nhìn thấy quỷ của cậu quả thực không có gì đặc biệt, khó trách Nghệ Tu cự tuyệt yêu cầu của cậu.
Tô Dập an tĩnh nhìn hình ảnh trắng đen của mình trong gương, cúi đầu phun bọt.
Chờ rửa mặt xong, vứt bỏ bàn chải dùng một lần, rửa ly sạch sẽ đặt lên kệ, sau đó cầm lấy chiếc khăn sọc ca rô mới, không rõ là của ai.
Phòng vệ sinh này rõ ràng là dành cho khách, căn bản không có nơi treo khăn. Do dự một chút, Tô Dập xếp nó lại chỉnh tề rồi đặt bên cạnh chiếc ly.
Chờ cất khăn xong, Tô Dập có chút buộn bực kéo kéo chiếc áo nhăn nhúm trên người, phần tay áo còn bị cắt rách một đường. Mặc dù rất muốn lập tức cởi nó ra ném vào thùng rác, thế nhưng Tô Dập chỉ có thể tạm thời chịu đựng.
Ra khỏi phòng vệ sinh, Tô Dập nhìn xung quanh một chút, theo tiếng vang mơ hồ đi tới.
Xuyên qua hành lang, Tô Dập không khỏi dừng bước. Một căn phòng nhỏ xuất hiện trước mặt, đó là một căn phòng có một vách tường là mặt kính thủy tinh trong suốt, bên ngoài là một vườn hoa rậm rạp tươi tốt. Ánh mặt trời xuyên qua đám cây cối chiếu rọi lên chiếc bàn trải khăn trắng bày đầy thức ăn ở trong phòng cùng vài người ngồi quanh bàn.
Tô Dập an tĩnh nhìn hình ảnh trước mắt, ánh mắt tập trung ở cảnh sắc bên ngoài mặt kính thủy tinh, ngón tay giật giật, đột nhiên có chút muốn vẽ tranh.
Tiếng nói chuyện trở nên rõ ràng hơn, Kỷ Bạch Tình đang gặm táo chú ý thấy Tô Dập ở ngoài hành lang, cô bé lập tức phất tay: "Bên này!"
Tô Dập lấy lại tinh thần, đi tới bên bàn, an tĩnh ngồi ở một góc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!