Bầu không khí trên chiếc SUV cực kỳ ngưng trọng, Hà Cốc Ngưng cứng đờ ngồi ở hàng ghế chót, môi dưới đã bị cô cắn tới mất đi huyết sắc.
Dương Hoành Vĩ từ kính chiếu hậu nhìn Hà Cốc Ngưng đang cúi đầu, nhỏ giọng giải thích: "Khu biệt thự kia rất kín đáo, là vị trí biệt lập trong khu, cơ hồ không có liên lạc với dân chúng khác, công việc sửa sang phòng ốc cũng rất bí mật, vì thế nhất thời chúng tôi không nhớ ra được..."
Hà Cốc Ngưng đột nhiên mở miệng ngắt lời Dương Hoành Vĩ, cứng rắn nói: "Phán đoán mục tiêu của quỷ, hơn nữa còn tập trung phần lớn nhân viên phân nhánh tới công viên chính là em, hôm nay xảy ra sai lầm lớn như vậy, vô luận xảy ra chuyện gì, trách nhiệm nên do em gánh vác."
Dương Hoành Vĩ nhướng mày: "Thế nhưng không nhớ ra chuyện này để nhắc nhở em, anh cũng có trách nhiệm..."
Nghệ Tu khoanh tay ngồi ở hàng ghế thứ hai, lạnh giọng nói: "Bây giờ nói tới chuyện trách nhiệm là quá sớm, chờ xử lý con quỷ kia xong rồi hãy nói."
Bàn tay nắm vô lăng của Dương Hoành Vĩ khẽ siết chặt, chân ga cũng dùng sức nhấn hơn, chiếc xe lao vun vút về phía khu biệt thự trên núi.
Trong căn biệt thự nào đó trong khu, cửa sổ sát đất vốn được xây dựng để thuận tiện ngắm phong cảnh, thế nhưng hôm nay nó lại chính là ngọn nguồn sợ hãi.
Lúc nghe giết người, phản ứng đầu tiên của nhóm tân khách quyền quý là kẻ thù củ người nào đó trong biệt thự đã thừa dịp hệ thống an ninh chưa hoàn thiện xông vào giết người. Bọn họ nhanh chóng triệu tập vệ sĩ riêng, cũng gọi cả nhóm người giúp việc, chủ nhân biệt thự nhăn nó biểu thị sẽ tăng cường an ninh.
Thế nhưng dần dần tiếng thét chói tai cùng tiếng kêu khóc mơ hồ ở bên ngoài không ngừng truyền vào, lại còn ngày một gần khu biệt thự ở trung tâm này hơn, nhóm quyền quý bắt đầu hỗn loạn, bất quá bởi vì nhóm vệ sĩ nên vẫn có thể coi là trấn định.
Cho đến khi thông qua cửa sổ sát đất nhìn thấy một người nam mặc áo choàng tắm người đầy máu me vừa kêu la thảm thiết vừa điên cuồng xuất hiện trước tầm mắt mọi người.
Trong ánh mắt kinh ngạc lại sợ hãi của gần trăm người, người nam kia chạy trên con đường nhựa mới tinh, lớn tiếng cầu cứu.
Đang lúc mọi người do dự xem có nên cứu hay không thì đột nhiên... đầu người nọ lệch qua một bên, bị bẻ gãy thành một góc độ vô cùng đáng sợ.
Trong tiếng la hét chói tai, người nam kia nghẹo đầu, mặt mũi dữ tợn phun ra mấy ngụm máu, tay chân mềm nhũn. Thế nhưng người nọ không lập tức ngã xuống mà hệt như tượng gỗ bị treo trên không, đong đưa đong đưa không hề có chút sức sống.
Nháy mắt tiếp theo, đầu người nọ đột nhiên tách ra khỏi thân thể, cứ như bị thứ gì đó xé toạt xuống, máu tươi văng tung tóe xuống mặt đường.
Mọi người trong biệt thự kinh hoảng nhìn một màn này, cái đầu bị xé xuống không lăn lốc dưới đất như bọn họ tưởng mà đột nhiên biến mất, chỉ còn nhìn thấy thi thể không đầu đang ồ ạt phun ra máu tươi đong đưa đong đưa, tình cảnh cực kỳ đáng sợ.
"Chuyện... chuyện gì vậy.... ông ta... trúng tà sao?" Một bà cụ mặc đồng phục giúp việc sắc mặt đờ đẫn, lẩm bẩm nói.
Một người nữ trẻ tuổi mặc váy đen khoét lưng chữ V sợ hãi run run la ó: "Đầu... đầu ông ta biến mất!"
Cỗ thi thể không đầu kia đong đưa không được bao lâu, cánh tay vô lực rũ xuống tự dưng nâng lên, sau đó lại bị xé toạt ra khỏi thân thể.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ ràng, sau khi cánh tay kia bị xé ra thì tựa hồ bị không khí cắn nuốt, đột nhiên biến mất, hoàn toàn không phát hiện tung tích.
"Quỷ... quỷ ăn thịt người a!!!"
Ban đầu khi xây dựng khu biệt thự, chủ nhân nơi này đã có chủ ý thiết kế thành một hoa viên bí mật, có trời mới biết một đám người có tiền tụ tập trong rừng sâu núi thẳm muốn làm gì. Vì tạo ra bầu không khí u tĩnh cùng trong lành, địa điểm của khu biệt thự được chọn khá sâu trong núi, vì muốn lúc vào núi được ngắm nhiều cảnh sắc hơn nên cũng đặc biệt thiết kế quanh co.
Hôm nay sắc trời dần dần tối đen, trên con đường tối đen lóe lên một đạo ánh sáng sáng ngời, một chiếc SUV đen điên cuồng phóng như bay.
Không khí trong xe ngưng trọng đến mức tựa hồ có thể nhỏ ra nước, trán Dương Hoành Vĩ túa đầy mồ hôi, chỉ hận không thể đạp hết ga. Thế nhưng đường núi quá quanh co khúc khuỷu, căn bản không thể chạy quá nhanh, chỉ có thể miễn cưỡng đạt tới tốc độ nhanh nhất có thể.
Chỉ chậm một giây thôi thì sẽ có thêm nhiều người chết!
Bầu trời bắt đầu tối đen làm hết thảy mọi thứ trở nên mơ hồ. Trong biệt thự cũng tối mờ, thế nhưng căn bản không có ai dám mở đèn, chỉ có thể cố co cụm kinh hoàng nhìn xung quanh, trong không khí chỉ còn lại tiếng hít thở nặng nề cùng tiếng khóc thút thít.
Một hồi lâu sau, một giọng nam trẻ tuổi thận trọng vang lên: "Bên ngoài hình như không có âm thanh gì nữa..."
Không sai, đã thật lâu rồi không có tiếng la hét thảm thiết cùng tiếng kêu khóc truyền vào.
Một giọng nữ khe khẽ vang lên: "Có khi nào con quỷ đó đã đi rồi không..."
Lời này vừa nói ra, không ai trả lời. Ai biết được con quỷ đó rốt cuộc đã đi rồi hay vẫn ẩn trong bóng tối nhìn chằm chằm bọn họ chứ? Bọn họ đâu thể nhìn thấy con quỷ vô hình!
Một hồi lâu sau, một giọng nữ có chút nức nở nói: "Ô... chúng ta báo cảnh sát đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!