Cười giả lả tiễn Từ Nhạc Trạm, Vu Hãn Âm nhíu mày, động tác đóng cửa có thể thấy rõ dùng sức hơi quá.
"Cái đám tạp nham kia... cư nhiên vẫn chưa chịu buông tha. Hơn nữa chúng ta còn không nhận được chút tin tức nào, tính đột kích để chúng ta trở tay không kịp à?"
Nghệ Tu cười lạnh: "Sợ cái gì, cứ để bọn họ tới!"
Vu Hãn Âm chậm rãi bình ổn lại, thế nhưng sắc mặt vẫn khó coi như cũ: "Thế nhưng cấp trên lại hợp tác với bên kia lừa chúng ta sao?"
Nghệ Tu móc một điếu thuốc ngậm vào miệng, lạnh giọng nói: "Dù thế nào thì cũng là đám tiểu nhân kia đang giở trò, đúng là âm hồn bất tán."
Vu Hãn Âm lắc đầu thở dài: "Vừa nãy Bạch Tình bị Từ Nhạc Trạm dọa hoảng, đi xem em ấy thế nào đã."
Bọn họ đi tới ký túc xá, còn chưa vào cửa đã nghe bên trong truyền ra tiếng an ủi nhẹ nhàng.
"Không có chuyện gì đâu, mọi người đều ở đây."
Vu Hãn Âm bước nhanh hơn, vừa vào cửa liền thấy mọi người đang vây quanh ghế sô pha ở đại sảnh, Kỷ Bạch Tình rúc trong lòng Mao Thiên Tuyền, ánh mắt sưng đỏ, sắc mặt tái nhợt nắm chặt quần áo, khó khăn dùng sức thở hổn hển.
Đỗ Phái Tuyết nhẹ nhàng xoa tóc Kỷ Bạch Tình, nhỏ giọng an ủi: "Đừng sợ."
Tô Dập mờ mịt luống cuống nhìn Nghệ Tu một chút rồi nhíu màu lo âu nhìn Kỷ Bạch Tình, Bình Hạo Diễm thì cẩn thận đưa mấy viên kẹo tới trước mặt Kỷ Bạch Tình. Khương Tu Hiền đang cố làm mặt quỷ chọc cười Kỷ Bạch Tình, Vưu Minh Thành thì đứng bên cạnh nhíu mày, khí sức trên người vừa lạnh băng vừa nặng nề.
Mày kiếm sắc bén của Nghệ Tu nhíu chặt, Vu Hãn Âm bán ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng xoa tóc Kỷ Bạch Tình: "Bạch Tình, không sao đâu, người nọ đã đi rồi."
Hai mắt Kỷ Bạch Tình mông lung nước mắt nhìn Vu Hãn Âm, khàn khàn mở miệng: "Anh Vu, người kia thật đáng sợ, em sắp thở không nổi..."
Mắt thấy nước mắt đong đầy trong hốc mắt Kỷ Bạch Tình sắp rơi xuống, Khương Tu Hiền gấp tới xoay quanh, chớp mắt một cái rồi bổ nhào về phía Vưu Minh Thành, gào khóc: "Anh Vưu! Em cũng khó chịu nữa!"
Mọi người đều bị hấp dẫn chú ý, nhìn về phía Khương Tu Hiền.
Vưu Minh Thành không kịp ứng phó bị Khương Tu Hiền nhào tới, căn bản không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Anh bị Khương Tu Hiền khóc lóc lắc lư mấy cái, sau đó lập tức phản ứng, mày nhíu lại, nghiêm mặt đè mặt Khương Tu Hiền, đẩy ra.
Khương Tu Hiền đáng thương bị đẩy tới ngũ quan biến dạng, thế nhưng vẫn không ngừng quơ quào hai tay bám chặt lấy Vưu Minh Thành.
Tình cảnh quả thực có chút quỷ dị, chỉ nghe phốc một tiếng, Kỷ Bạch Tình bị chọc cười.
Thấy Kỷ Bạch Tình rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, mọi người rối rít thở phào.
Nụ cười này xua tan đi khói mù đè nặng trong lòng, Kỷ Bạch Tình lau nước mắt, nhẹ giọng nói: "Không có việc gì, em tốt hơn nhiều rồi."
Mọi người thả lỏng, vì giúp Kỷ Bạch Tình vui vẻ trở lại, Vu Hãn Âm cười ôn hòa nói: "Chúng ta tới Sâm Lâm du lịch đi, đã sắp xếp xong hết rồi."
"Có thật không?!" Ánh mắt Kỷ Bạch Tình sáng lên, lộ ra nụ cười kinh hỉ, hệt như ánh mặt trời xua tan mây đen chiếu rọi khắp đại địa.
Lần dạo chơi tiết thanh minh này vốn vì Kỷ Bạch Tình mà chuẩn bị, hôm nay thấy cô vui như vậy, mọi người cũng vui vẻ theo.
Ôn nhu vuốt ve tóc Kỷ Bạch Tình, Vu Hãn Âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải nghĩ trì hoãn ngăn cản đám người nước ngoài kia tới.
Sau khi dỗ dành Kỷ Bạch Tình xong, Vu Hãn Âm gọi điện liên hệ với lãnh đạo cấp trên của bọn họ.
Chờ nói xong mấy lời khách sáo, sau khi tiếng cười ha hả trong di động cắt đứt, sắc mặt Vu Hãn Âm lạnh như băng, nói với Nghệ Tu ở bên cạnh: "Quả nhiên đám người kia đang giở trò quỷ, Lưu xử* đã đáp ứng hỗ trợ ngăn cản."
Nghệ Tu rút điếu thuốc, ngậm vào miệng châm lửa, giễu cợt cười một tiếng: "Hi vọng là vậy."
Toàn thể mọi người vào rừng chơi tiết thanh minh, thời gian định vào đầu tháng, sau khi Nghệ Tu bạo động sức mạnh xong sẽ lên đường. Trong khoảng thời gian chờ đợi, Kỷ Bạch Tình hoàn toàn đắm chìm vào chuyến du lịch sắp tới, trên mặt đầy ý cười, tiếng hát không giấu được niềm vui sướng, mỗi ngày hệt một chú bướm tung tăng dạo chơi trong nhà kính cùng vườn hoa.
Bất quá việc điều tra về Phong Thanh Vi cùng phương pháp ngự quỷ thì tiến triển khá chậm chạp, rất nhiều dấu vết tựa hồ bị xóa đi, tra được phần lớn đều là tin tức vô thưởng vô phạt.
Rất nhanh đã tới đầu tháng. Khí tức trên người Nghệ Tu bắt đầu kích động dữ dằn, anh bình tĩnh tiến vào tầng hai mật thất dưới lòng đất, ầm một tiếng khép lại cánh cửa kim loại vừa dày vừa nặng. Kỷ Bạch Tình cũng tiến vào căn phòng nhỏ bên cạnh, chuẩn bị sẵn sàng. Mà lần này, Tô Dập bị nhốt ở căn phòng chờ nhỏ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!