Chương 40: Mộng

Trong một mảnh bóng tối, Tô Dập thống khổ co rúc dưới đất, hai tay bịt chặt tai, run rẩy thở hổn hển.

Trái tim bị bóp nghẹt vì hoảng sợ, bóng tối quen thuộc không thể mang tới cảm giác an toàn cho Tô Dập, vô số tiếng xì xào ồn ào từ bốn phương tám hướng truyền tới kéo theo đủ loại ưu tư, điên cuồng tập kích màng nhĩ Tô Dập.

Tô Dập hoảng sợ trợn to mắt, chỉ cảm thấy có vô số thứ không biết là gì đang ẩn mình trong bóng tối dòm ngó cậu, thúc giục cậu, công kích thần trí yếu ớt của cậu.

Mơ hồ phát hiện gì đó, Tô Dập khó khăn ngẩng đầu, con ngươi đột nhiên co rúm.

Hai cánh cửa cổ xưa vốn đứng ở phía xa không biết từ khi nào im hơi lặng tiếng tiến tới trước người Tô Dập, dán rất gần, tựa hồ chỉ cần nhấc tay là có thể chạm vào chiếc khoen kim loại trên cửa. Trong lúc hoảng hốt, Tô Dập tựa hồ nhìn thấy đầu hổ cùng đầu rắn ngậm khoen cửa khẽ nhúc nhích, tựa hồ đang lạnh lùng nhìn cậu.

Tô Dập giật mình, hoảng sợ dùng cả hai tay không ngừng lùi về sau, thế nhưng hai cánh cửa kia cũng không ngừng áp sát, vẫn luôn bám sát trước mặt Tô Dập.

Hốc mắt đột nhiên đau xót, cảm giác nóng bỏng như bị thiêu đốt ập tới. Tô Dập rên một tiếng, trên mặt có thứ gì đó trượt xuống, cậu đưa tay chạm vào gò má thì đụng trúng chất lỏng sềnh sệch đậm màu.

Khoảnh khắc tầm mắt bỏng rát tới mơ hồ, đường nét phẳng lì của hai cánh cửa đột nhiên vặn vẹo lộ ra đường cong rõ ràng, đầu thú ngậm khoen cửa không ngừng phóng lớn, phóng lớn, trực tiếp đối diện trước mặt Tô Dập.

Âm thanh xì xào ồn ào kia ầm ầm vang dội, giống như tiếng sấm rền nổ tung trong đầu Tô Dập, cơ hồ muốn phá hủy thần trí cậu.

Chiếc khoen cửa kia không ngừng ép tới gần, Tô Dập cuộn mình trong bóng tối thống khổ kêu rên..... thống khổ quá...

Cứu... cứu tôi...

Ý niệm vừa mới xuất hiện, lồng ngực đột nhiên truyền tới cảm xúc mát rượi.

Tô Dập ngọ nguậy nắm chặt đồ vật không ngừng tỏa ra khí lạnh kia, cứng rắn, bằng phẳng, có góc tù...

Là ngọc bát quái mà ông lão đưa cho cậu.

Cảm giác mát mẻ tỏa ra từ ngọc bát quái miễn cưỡng duy trì chút thần trí của Tô Dập, cậu thở hổn hển gục đầu dùng sức co rút, không nhìn tới cánh cửa vặn vẹo cơ hồ áp sát mặt mình.

Cảm giác mát rượi kia dần dần trở nên yếu ớt, ngay lúc Tô Dập hoảng hốt cho rằng mình lại sắp không nhịn được thì thế giới đột nhiên tĩnh lặng.

Âm thanh giống như sấm rền đột nhiên biến mất, hai cánh cửa vặn vẹo biến về hình dáng bằng phẳng trước đó. Ánh mắt Tô Dập trống rỗng, cả người mệt mỏi xụi lơ trong bóng tối tĩnh lặng, âm thanh ong ong ù ù vẫn không ngừng vang vọng trong đầu.

Một bông tuyết không biết từ đâu trong bóng tối nhẹ nhàng rơi xuống trước người Tô Dập.

Tô Dập vô thức chăm chú nhìn mảnh màu trắng nhỏ xíu này, hình tròn trơn nhẵn mềm mại trắng như tuyết. Đầu óc đau nhức hỗn loạn đột nhiên xuất hiện chút thanh tỉnh.

Đó là một cánh hoa lê.

Tô Dập mờ mịt nhìn cánh hoa.

Đột nhiên, lại có một cánh hoa trắng như tuyết rơi xuống cách đó không xa.

Cái... cái gì?

Những cánh hoa lê từ trong bóng tối mờ mịt lã chã rơi xuống tạo thành những điểm trắng nhỏ thẳng tắp bất quy tắc hướng tới phía trước bên trái.

Tô Dập theo bản năng đi theo cánh hoa, đồng thời ngẩng đầu nhìn tới trước.

Lại có vài cánh hoa nhẹ nhàng rơi xuống, kiên định kéo dài tới trước như im lặng chỉ dẫn.

Tô Dập dùng hết toàn lực lảo đảo đứng dậy, ánh mắt mờ mịt nhìn bóng tối phía trước.

Ở hướng đó... hình như có thứ gì đó.

Một lúc sau, Tô Dập cố sải đôi chân nặng nề, từng bước từng bước tiến tới theo chỉ dẫn của cánh hoa.

Hai cánh cửa yên lặng cách cậu xa xa, sau đó chìm vào bóng tối. Dần dần, bước chân Tô Dập càng lúc càng nhanh hơn, cuối cùng co cẳng chạy như điên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!