Chương 35: Lê Hoa

Mỗi Lần quỷ quật mở ra đều bùng nổ một trận quỷ khí triều mãnh liệt, phải đánh nát quỷ khí triều mới có thể tiến vào quỷ quật.

Ánh sáng trên người đã bình ổn rất nhiều, Nghệ Tu cúi đầu nhìn vệt máu nhỏ trên người Tô Dập, nhận lấy thuốc mỡ Vu Hãn Âm đưa qua, không tính là ôn nhu bôi lên miệng vết thương.

Vi tông chủ Tử Vi Tông cầm trường côn xích kim gõ mạnh xuống đất một cái, biểu tình hung dữ cười lạnh: "Muốn rề rà tới bao giờ? Quỷ quật chỉ mở ra một đoạn thời gian mà thôi, bảo bối cũng không chờ người, mấy người cứ ở đó đi, Tử Vi Tông chúng tôi đi trước!"

Nói xong, ông quay đầu hô một tiếng rồi dẫn năm sáu chục người của tông môn tiến vào kẽ nứt.

Đội ngũ Thiên Huyền Tông cũng giật mình, người trẻ tuổi đứng sau lưng Nghệ tông chủ lạnh lùng liếc nhìn Nghệ Tu một cái, đang định nói gì đó với Nghệ tông chủ nhưng bị ánh mắt của đối phương quét tới liền cứng đờ, một câu cũng không nói ra được.

"Vào." Thu hồi ánh mắt lãnh đạm, Nghệ tông chủ lời ít ý nhiều mở miệng, sau đó dẫn nhóm người an tĩnh trang nghiêm ở sau lưng tiến vào kẽ nứt.

Nghệ Tu bôi thuốc lên tất cả chỗ bị thương trên người Tô Dập, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào đầu cậu, mặt không biến sắc nói: "Lần sau còn dám xông tới như vậy nữa, chặt đứt chân em."

Tô Dập cúi đầu nhìn mấy vệt máu trên người mình, ậm ừ đáp một tiếng, cũng không biết rốt cuộc có nghe lọt tai hay không.

Nghệ Tu cũng không nói thêm gì nữa, dù sao cũng đang ở trước mặt mọi người. Bọn họ loay hoay một hồi, người trên đài đã tiến vào khe nứt hơn phân nửa, chỉ còn người của Hạo Ca Tông lưu lại tại chỗ, Nghê Nguyên Tư mỉm cười tủm tỉm nhìn bọn họ.

Nghê Nguyên Tư giống hệt như người thời xưa, lời nói lẫn hành động đều lộ ra khí tức nho nhã. Anh tiến tới vài bước, tay chắp lại đặt trước ngực, cung kính khom người làm lễ theo phong cách cổ xưa, cười nói: "Lần này nhờ có Nghệ đội trưởng, bằng không cũng không biết phải giải quyết thế nào."

Lễ này làm rất lưu loát, thế nhưng đối diện lại là nhóm Nghệ Tu đang mặc quần áo thể thao hiện đại, nhìn thế nào cũng thực mất tự nhiên, có chút không hợp thời hợp thế.

Trong lòng Tô Dập lại run lên, mặc dù đang cười nhưng con ngươi Nghê Nguyên Tư lại tối om, hệt như nước bùn đen ngòm, có chút quỷ quyệt kỳ dị.

Tô Dập không khỏi dời tầm mắt, né tránh tầm mắt Nghê Nguyên Tư.

Nghệ Tu thì vẫn như cũ nhìn chằm chằm Tô Dập, cũng không thèm nhìn Nghê Nguyên Tư, lúc này Vu Hãn Âm tiến tới một bước, khách khí mở miệng: "Không cần cám ơn, là việc chúng tôi nên làm. Lần này thánh tử cũng không vào quỷ quật à?"

Nghê Nguyên Tư lắc đầu, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cây sáo ngọc trong tay, than nhẹ một tiếng: "Thân thể tôi ngày càng suy yếu nên vẫn không nên vào đó gây thêm phiền toái, lần này cũng chỉ để nhóm người trẻ tiến vào học hỏi một chút thôi."

Nói xong, cả người Nghê Nguyên Tư đột nhiên run lên, nghiêng đầu che miệng kịch liệt ho khan vài tiếng, ngay cả bàn tay thon gầy tái nhợt cũng khẽ run. Chờ đến khi ngừng ho, anh cười yếu ớt: "Để mọi người chê cười rồi, mọi người mau vào đi. Nghê cũng không trở ngại nữa, chúc mọi người thuận lợi."

Nói xong, Nghê Nguyên Tư khẽ mỉm cười, xoay người nhanh chóng quay trở lại nhóm Hạo Ca Tông, bình thản nói gì đó với nhóm người trẻ tuổi.

Nghệ Tu nhàn nhạt liếc nhìn bóng lưng Nghê Nguyên Tư, sau đó nói: "Đi thôi."

Lúc này nhóm sáu người bọn họ mới đi xuống đài, tiến về phía kẽ nứt. Một tia sáng hư ảo bất quy tắc tỏa ra từ kẽ nứt rỗng năm sáu mét, lúc đi tới ánh sáng kia, bóng người sẽ vặn vẹo một chút, sau đó liền biến mất.

Quỷ quật kỳ thực nằm ở một không gian khác, kẽ nứt kia không phải một đường bằng phẳng nên quỷ vực cùng kẽ nứt vặn vẹo tạo thành một không gian hoang vu. Khu vực này giống như một vùng trung hòa giữa nhân giới cùng quỷ vực, bởi vì hàng năm bao phủ quỷ khí nồng đậm, vật cực tất phản, cũng chính vì thế mà nơi này cũng sinh ra những tài liệu chí cương chí dương trân quý để đối phó quỷ quái.

Cũng may kẽ nứt không lớn, quỷ quái cấp mười trở lên không chui qua lọt nên chỉ cần định kỳ tiến vào quỷ quật thanh lý thì vùng biên giới bị phong ấn này sẽ rất an toàn.

Bước xuyên qua vầng sáng vặn vẹo kia, Tô Dập không cảm thấy gì đã thấy cảnh tượng trước mắt đột nhiên biến đổi, vách đá cao ngất hai bên biến mất, hiện giờ trước mắt là một vùng lòng chảo rộng rãi. Bọn bọ đang đứng ở phần biên giới lòng chảo, sườn dốc nghiêng bên dưới ước chừng kéo dài khoảng hai ba trăm mét, trên sườn núi có vài khối đá lớn, vài cây cỏ dại tùy tiện sinh trưởng, thoạt nhìn rất vắng lặng.

Phản ứng đầu tiên của Tô Dập là quay đầu nhìn lại phía sau, cậu phát hiện phía sau là một mảnh sương mù dày đặc trắng xóa, làn sương này vờn quanh toàn bộ lòng chảo, mà phía sau làn sương tựa hồ là một mảng vách đá lớn bao quanh lòng chảo, trên vách đá có trận ăn như ẩn như hiện.

Trong lòng Tô Dập đột nhiên xuất hiện một cụm từ: tràng đấu thú.

Quay lại nhìn lòng chảo, nơi này nhìn rất hoang vu, cơ hồ chỉ có đất đá lớn nhỏ bất đồng rải rác khắp nơi, một trận gió thổi qua liền cuốn lên một trận bụi đất. Tiếng gầm thét từ các nơi trong lòng chảo mơ hồ truyền tới, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy cái đuôi chợt lóe lên từ khe đá nhưng không thể nhìn rõ rốt cuộc là loại quỷ gì.

Tô Dập tiếp tục cẩn thận quan sát, ánh mắt dừng lại trên lòng chảo, đột nhiên ánh mắt hơi trợn to, ngây ngẩn.

Sau khi tiến vào quỷ quật, thấy xung quanh không có người, Mao Thiên Tuyền không khỏi lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Đáng tiếc, người như vậy lại bị trận hạo khiếp hơn hai mươi năm trước biến thành ma ốm."

Nghệ Tu giống như nghe thấy một chuyện thực buồn cười, cười nhạo: "Người như vậy? Chị nghĩ Nghê Nguyên Tư là người thế nào?"

Mao Thiên Tuyền sửng sốt, do dự nói: "Cảm giác giống như công tử thế gia vậy..."

Khương Tu Hiền phốc một tiếng, sau đó vội vàng che miệng, có chút cổ quái nói: "Công tử thế gia... lời này mà chị Mao cũng nói được a."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!