Kết quả hôm đó Nghệ Tu kéo Tô Dập dạo hội chùa cả ngày nhưng không biết khu chợ trong truyền thuyết kia ở nơi nào, Nghệ Tu cũng không giải thích. Anh cũng không hỏi buổi sáng Tô Dập xảy ra chuyện gì, những nghi vấn này tựa hồ đã hoàn toàn bị bỏ quên theo hai bàn tay giao nhau đến ướt mồ hôi.
Tô Dập ngồi trên giường ôm bảng vẽ chăm chú vẽ, rất nhanh một ống tay áo như ẩn như hiện, tiếp đó là bờ vai mềm mại xuất hiện.
Trên trang giấy vẽ có rất nhiều thứ, mặt nạ, làn sóng người, đường phố, ông cụ giơ cao cây kẹo hồ lô, nhưng nhiều nhất chính là một cái bóng lưng.
Bóng lưng kia mặt áo màu xám tro có in dòng chữ POLO, đeo mặt nạ, cánh tay trái đưa ra sau giống như đang dắt tay ai đó.
Ba ngày tiếp nhóm Vu Hãn Âm đi họp, Tô Dập cùng Nghệ Tu thì cơ bản đều ở trong phòng không ra ngoài. Tô Dập vùi đầu vẽ, Nghệ Tu thì ở trong phòng thể thao luyện tập, ngay cả ba bữa đều gọi thức ăn ngoài hoặc phục vụ khách sạn bưng lên, quả thực là trạch tới không thể nào trạch hơn.
Vì thế chờ ba ngày trôi qua, lúc Nghệ Tu kéo Tô Dập ra khỏi phòng, cậu vẫn còn chưa kịp phản ứng.
"Đi, đi quỷ quật."
Chờ bọn họ chỉnh lý xong đi xuống lầu ăn sáng, phòng ăn có chút vắng vẻ, nhóm Nghệ Tu thoạt nhìn có chút nổi trội.
Khương Tu Hiền nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: "Hình như đều đi cả rồi, đi sớm vậy sao?"
Nghệ Tu thờ ơ gắp thức ăn vào khay của mình, tùy ý nói: "Giờ chỉ mới tám giờ, tới mười giờ quỷ quật mới mở ra, đi sớm như vậy để bị phạt đứng à?"
Bình Hạo Diễm không đi quỷ quật, tự hiểu mình có đi cũng chỉ là gánh nặng của mọi người nên liền nằm lại phòng ngủ nướng.
Chờ mọi người chậm rãi ăn sáng xong thì tiến tới khu hội chùa huyên náo mấy ngày trước. Chỉ thấy quảng trường rộng lớn được thu dọn sạch sẽ, lúc này Tô Dập phát hiện ở bốn phía quảng trường được đặt những bức tượng giá giống hệt nhau. Một con đường lót đá thật dài thông lên trên núi, một tòa kiến trúc màu xám tro lợp ngói lưu ly như ẩn như hiện giữa đám cây cối, nhìn không rõ lắm.
Ngay lúc Tô Dập nghĩ bọn họ phải leo núi thì Vu Hãn Âm đi tới chỗ mấy chiếc xe tham quan đậu bên đường nói gì đó, sau đó nhanh chóng quay lại vẫy vẫy tay với bọn họ, chính mình thì trực tiếp lên xe, ngồi xuống.
Bọn họ ngồi trên xe vừa hóng gió vừa thưởng thức phong cảnh trên núi.
Tài xế lái xe còn tán dọc với bọn họ: "Mấy ngày này đạo quan trên núi đóng cửa, nghe nói là phải làm lễ cầu phúc gì đó, các vị có cần tôi chờ chốc nữa chở xuống không?"
Vu Hãn Âm mỉm cười: "Không sao, bọn tôi tới cổng chụp vài tấm hình rồi đi xung quanh dạo chơi, với lại chúng tôi có mang theo dụng cụ cắm trại, muốn ở lại trên núi chơi vài ngày."
"Được rồi, bất quá phải cẩn thận có rắn, hình như có một tổ ong vò vẽ vẫn chưa bị lấy xuống nữa. Nếu muốn xuống núi thì cứ nhìn xem có xe không, đưa tay cản là được."
Chỗ cao nhất xe tham quan có thể chạy tới là cổng đạo quan trên núi Sa Minh, chiếc xe dừng lại trước cánh cổng lớn của đạo quan, chờ tất cả xuống xe, tài xế liền lái xe rời đi.
Xem giờ thì đã gần chín rưỡi.
Cánh cổng vốn đóng chặt hé ra một khe hở, một người giữ cửa mặc đồ đạo sĩ thở phào, vội vàng gọi bọn họ qua: "Các vị tới sát giờ quá, mau vào đi, bằng không sẽ không kịp mất."
Nghệ Tu tiến vào cửa, tùy ý nói: "Vẫn còn kịp, từ đạo quan tới quỷ quật không phải chỉ tốn hai mươi phút thôi sao?"
Đạo sĩ cười gượng, "ầm" một tiếng đóng cửa lại rồi tiến tới trước dẫn bọn họ đi vào hàng lang dài nối thẳng ra phía sau đạo quan.
Đạo quan có diện tích cực kỳ rộng lớn, đình đài lầu các có đủ, cũng có rường cột chạm trổ. Bọn họ theo hành lang đi thẳng ra cửa sau, sau đó từ cửa sau tiến ra ngoài, một con đường mòn lót đá quanh co uốn lượn chạy thẳng lên núi xuất hiện trước mặt mọi người, lúc này mới thực sự cần leo núi.
Trên đường mòn không hề có bóng người, đạo sĩ đi trước đầu đổ đầy mồ hôi, bước chân gấp gáp, sợ các vị sau lưng mình không tới kịp. Ngược lại nhóm Nghệ Tu, người đeo tai nghe, người đeo kính mắt, không chỉ không hề hoang mang còn đeo lều vải cùng dụng cụ sau lưng, cứ hệt như dạo chơi chậm rãi tiến lên núi.
Hai bên con đường lát đá là cây cối rậm rạp, gió từ cành lá xuyên qua xào xạc xào xạc không dứt.
Mao Thiên Tuyền đột nhiên than thở: "Bạch Tình thích nhất là hoàn cảnh này, đáng tiếc..."
Đỗ Phái Tuyết rút thanh trường đao bọc vải trong ba lô ra, bình thản nói: "Không bằng sau chuyến này, chúng ta dẫn Bạch Tình tới khu rừng nào đó ít người vui chơi một chuyến, cũng gần nửa năm rồi Bạch Tình không rời khỏi đặc vụ bộ môn."
Khương Tu Hiền cười hì hì: "Ý kiến hay!"
Nghe vậy, Nghệ Tu trực tiếp vung tay: "Được, Hãn Âm, anh sắp xếp chuyện này đi."
Vu Hãn Âm gật đầu, Tô Dập im lặng không nói tiếng nào bám sát Nghệ Tu, cúi đầu đi trên thềm đá.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!