Thẳng đến khi ngồi lên xe, thần kinh căng thẳng của Tô Dập mới hoàn toàn thanh tĩnh lại, mềm nhũn ngồi ở ghế sau. Chuyến đi hôm nay làm cậu cảm thấy mệt mỏi hơn cả huấn luyện suốt cả ngày.
Vu Hãn Âm vừa lái xe vừa nhìn Tô Dập đang cúi đầu nhìn tay mình nói: "Xin lỗi, hôm nay làm em không quá thoải mái đi? Thế nhưng hai nơi này sớm muộn gì cũng phải đi, không bằng giải quyết luôn một lần."
Tô Dập khẽ đáp lại một tiếng, từ từ nhắm mắt lại. Từ kính chiếu hậu liếc nhìn Tô Dập một cái, Vu Hãn Âm không nói thêm gì nữa.
Ngoài cửa sổ xe ánh mặt trời vẫn còn chói chang, tiếng đàn violon cùng tiếng dương cầm quanh quẩn trong xe. Tô Dập nhẹ nhàng thở hắt một hơi, cố làm bản thân bình tĩnh lại, cố để chính mình chìm đắm vào một mảnh tối tăm.
Thế nhưng cho dù nhắm mắt lại thì tầm mắt vẫn có ánh sáng chiếu rọi phản chiếu thành một mảnh xám trắng trong đầu. Ý thức là một khoảng không lơ lửng màu xám tro, con ngươi Tô Dập run rẩy bất an, theo bản năng nâng tay che mắt.
Lòng bàn tay lành lạnh áp lên mí mắt mang tới chút cảm giác đè ép, thế nhưng tầm mắt vẫn như cũ không phải là một mảnh tối đen. Tô Dập hơi ngẩng đầu tựa vào phần ghế phía sau, lòng bàn tay dùng sức ấn mắt, suy nghĩ dao động lung tung.
Cảm giác bị đè ép này làm Tô Dập nhớ tới lần đó ông lão đặt đầu ngón tay ấm áp lên mắt mình.
Khi đó ông lão rốt cuộc muốn làm gì? Nếu như cậu không tỉnh lại thì sẽ phát sinh chuyện gì?
Xe hơi vững vàng trở lại tòa đặc vụ, thời gian vẫn chưa tới năm giờ, vẫn còn một khoảng thời gian mới tới bữa tối.
Vu Hãn Âm lái xe vào tầng hầm, chờ đến khi xe ngừng lại, anh vừa tháo dây an toàn vừa nói: "Tiểu Dập, em về phòng nghỉ ngơi một chút đi, chờ đến giờ cơm anh sẽ gọi em."
Tô Dập gật đầu, phụ Vu Hãn Âm khiêng thùng đồ ở cốp sau ra cửa rồi an tĩnh trở về ký túc xá.
Mọi người đều không có ở đây, Tô Dập bước lên lầu ba, trở về phòng mình. Cửa gỗ nhẹ nhàng khép lại, mở cửa sổ thông gió, đảo mắt nhìn căn phòng quen thuộc, tầm mắt Tô Dập dừng lại ở bức di ảnh của ông lão cùng lư hương đặt ở góc phòng.
Chầm chậm đi tới trước di ảnh, nhang đốt ban sáng đã cháy hết, chỉ còn lại ba chiếc chân ngang dựng thẳng trên lư hương xám tro.
Tô Dập ngồi xếp bằng trước di ảnh cùng lư hương, rút ba chiếc chân nhang bỏ vào hộp gỗ ở bên cạnh, sau đó rũ mắt, lẳng lặng nhìn gương mặt nghiêm nghị cứng nhắc của ông lão.
Yên lặng một hồi lâu, một âm thanh khe khẽ có chút mờ mịt vang lên: "Ông không hi vọng con tiếp xúc với huyền môn."
Trong đầu hiện lên cuộc sống bình thản ngày xưa của mình cùng ông lão, còn có phản ứng của Nghiêm lão khi thấy cậu hôm nay, cảm giác suy sụp bao phủ Tô Dập. Cậu cúi đầu, chăm chú nhìn chiếc lư hương, môi khẽ nhúc nhích, lẩm bẩm: "Thế nhưng ông giỏi bói quẻ, đã sớm biết chuyện này không thể tránh khỏi nên bình thường vẫn lộ ra chút tin tức, để con có thể bình tĩnh tiếp nhận."
Gương mặt của ông lão trên di ảnh vẫn nghiêm nghị như cũ, ánh mắt bình tĩnh tang thương tựa hồ xuyên thấu qua mặt kính thủy tinh, nhìn cậu trai trẻ đang cúi thấp đầu.
"Mắt con..." Tô Dập cách mí mắt sờ con ngươi, bàn tay có chút run rẩy.
Qua một lúc lâu mới khàn khàn mở miệng: "Ông hi vọng con chọn cánh cửa nào?"
Sắc mặt ông lão thực trầm tĩnh, chỉ lẳng lặng nhìn Tô Dập đang cúi đầu dùng tay che mắt, không nói lời nào.
Cơn gió nóng bức theo cửa sổ hé mở thổi vào phòng mang theo nhiệt độ nóng bỏng lay động sợi tóc đen mướt của Tô Dập nhưng không thể thổi tới ánh mắt đang được che phủ dưới bàn tay cậu.
Trong phòng thực yên tĩnh, chỉ có tiếng rèm cửa sổ lay động xột xoạt. Cửa phòng đột nhiên bị gõ hai tiếng, âm thanh Nghệ Tu cách ván cửa truyền vào: "Có trong phòng không?"
Tô Dập chầm chậm ngẩng đầu, ánh mắt đen sâu chớp chớp, sau đó đứng dậy đi ra mở cửa, ngay sau đó nam nhân mang theo ánh sáng sáng ngời đập thẳng vào mắt Tô Dập.
Đôi mắt đen trống rỗng dần dần lóe lên sắc thái, Tô Dập ngẩng đầu nhìn Nghệ Tu, không chớp mắt.
Nghệ Tu cúi đầu nhìn Tô Dập, giọng điệu tùy ý: "Ăn cơm." Nói xong, anh xoay người sải bước đi về phía cầu thang.
Chậc, Vu Hãn Âm nói tâm tình Tô Dập không tốt lắm, đặc biệt nói anh lên gọi, bất quá nhìn không khác gì lúc bình thường cả mà.
Tô Dập nghiêng đầu, theo bản năng đuổi theo Nghệ Tu hai bước, sau đó mới lấy lại tinh thần, xoay người đóng cửa lại.
Lúc cửa gỗ sắp đóng lại hoàn toàn, Tô Dập một lần nữa nhìn về phía di ảnh, bất quá bị bàn che chắn tầm mắt. Cậu rũ mi mắt, đóng cửa lại, chạy theo Nghệ Tu xuống lầu.
Buổi tối, cậu lại nằm mơ thấy hai cảnh cửa kia.
Bóng nữ nhân kia không còn xuất hiện nữa, trong tầm mắt cậu chỉ có hai cánh cửa cùng bản thân cậu đứng trong khoảng không gian tối tăm mà thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!