Chương 19: Kiểm tra

Đồ đạc của Tô Dập cũng không nhiều, rất nhanh đã dọn xong. Nhớ lại Nghệ Tu đã nói sau khi thu thập xong thì tới tìm anh, vì thế Tô Dập liền xuống lầu tìm Nghệ Tu.

Trong căn phòng khách dưới lầu một được trang trí bằng vô số cây xanh tràn tập tiếng cười nói, không khí rất náo nhiệt. Tô Dập xuống lầu, vòng qua kệ ngăn cách đặt đầy chậu kiểng liền nhìn thấy mọi người đang ngồi trên sô pha, trên bàn là rất nhiều giấy gói bánh còn sót lại. Mao Thiên Tuyền với mái tóc ngắn cũn cũng gia nhập, đang ngồi trên ghế sô pha mềm mại mìm cười cầm bánh ngọt ăn.

"Thu thập xong rồi à? Mau tới ăn bánh này." Quay đầu lại nhìn thấy Tô Dập, Mao Thiên Tuyền liền ngoắc tay.

Tô Dập lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Em ăn rồi, em muốn tìm Nghệ Tu."

Vừa mới dứt lời, Tô Dập liền cảm thấy một tầm mắt bắn về phía mình. Quay qua thì thấy Khương Tu Hiền ngồi trong góc cười hì hì nhìn mình, đang định mở miệng thì bị Kỷ Bạch Tình nhét một chiếc bánh ngọt vào miệng.

Tô Dập bình tĩnh thu hồi ánh mắt, giải thích: "Nghệ Tu bảo em thu dọn đồ xong thì tìm anh ấy."

Khương Tu Hiền bị nhét bánh vào miệng, đang muốn mở miệng thì bị Mao Thiên Tuyền trợn mắt trừng một cái, còn đạp mạnh một cái ở dưới mặt bàn kiếng, sau đó mới nói: "Bây giờ chắc đội trưởng đang ở trong phòng huấn luyện."

Khương Tu Hiền khoa trương ôm chân nhe răng la ỏm tỏi: "Dù sao thì cũng phải để em nói chuyện chứ a!"

Mao Thiên Tuyền trừng mắt: "Nói chuyện? Không cần nghĩ cũng biết chẳng phải lời lẽ gì hay ho."

Kỷ Bạch Tình ở bên cạnh đứng lên, cười nói: "Để chị dẫn em đi."

Mao Thiên Tuyền tùy ý phủi phủi vụn bánh trên tay, khoát tay nói: "Để chị, không phải em còn phải giúp anh Vưu thư giản tinh thần à?"

Kỷ Bạch Tình nghiêng đầu nhìn Tô Dập một chút, thấy cậu không phản đối thì gật đầu: "Vậy em đi tìm anh Vưu."

Mao Thiên Tuyền rửa tay, sau đó đi tới trước mặt Tô Dập, mỉm cười cởi mở: "Chị lớn hơn em, có thể gọi em là Tiểu Dập không?"

Tô Dập gật đầu, Mao Thiên Tuyền lại càng cười vui vẻ hơn. Cô dẫn Tô Dập tới tòa năm tầng phía trước, vừa đi vừa nói: "Tu Hiền có chút sợ người lạ, hơn nữa còn rất để ý tới đội trưởng nên lúc ban đầu thái độ sẽ có chút châm chích, Tiểu Dập đừng giận, sau này tụi chị sẽ bảo nó chú ý một chút."

Nghe thấy giọng điệu dỗ dành của đối phương làm Tô Dập có chút sửng tốt, hơn nữa Khương Tu Hiền sợ người lạ á? Anh ta có chỗ nào giống đang sợ?

Nghĩ một chút Tô Dập liền nhớ tới vừa nãy Vu Hãn Âm đã nói hai đứa em trai em gái của Mao Thiên Tuyền đã chết trong sự kiện siêu thị kia, có lẽ chị xem bọn họ như em mà chăm sóc đi?

Tô Dập lặng lẽ đáp: "Không sao, em không để ý."

Mao Thiên Tuyền mỉm cười: "Ở đây trừ bỏ anh Vưu, chị là người lớn nhất, em có thể gọi chị là chị Mao, dĩ nhiên Thiên Tuyền cũng được."

Tô Dập im lặng một lúc, sau đó mới lên tiếng: "Chị Mao."

Mao Thiên Tuyền trông có vẻ rất vui sướng, bước đi thoăn thoắt. Cô dẫn Tô Dập tới tòa đặc vụ năm tầng, giới thiệu: "Tòa nhà phía trước dùng để tiếp khách cùng huấn luyện, lầu một cùng lầu hai chủ yếu là nơi tiếp khách cùng hoạt động bình thường, lầu hai đến lầu năm là nơi huấn luyện cùng làm việc của chúng ta. Phòng huấn luyện của đội trưởng ở trên lầu ba, sau này em có thể tới đó tìm cậu ấy, phần lớn thời gian cậu ấy đều ở đó."

Vừa bước lên lầu ba, xuyên qua hành lang thật dài, Mao Thiên Tuyền dẫn Tô Dập tiến vào cửa phòng huấn luyện.

Phòng huấn luyện này có hai tầng, bọn họ đứng ở tầng trên, trước mặt là đài điều khiển phức tạp, tầng dưới là sân huấn luyện rộng rãi, ánh sáng mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ cùng ánh đèn chiếu rọi nơi này sáng choang. Vừa bước vào cửa, Tô Dập liếc mắt liền nhìn thấy Nghệ Tu hung mãnh hệt như mãnh hổ.

Mấy cái bao cát lớn nhanh chóng di động đập về phía Nghệ Tu, Nghệ Tu dùng vải đen che mắt nhưng vẫn mau lẹ hung mãnh nghênh đón những bao cát kia. Lúc cử động cơ thể lộ rõ mớ cơ bắp săn chắc, không có bao cát nào có thể đập trúng người anh! Ánh sáng kỳ dị trên người anh tựa hồ cũng theo đó mà nhảy nhót, nóng bỏng sáng ngời, kịch liệt dao động để chứng minh sự tồn tại của mình.

Tô Dập hơi trợn to mắt, ánh mắt đen sâu xuyên qua mái tóc dài phủ trước trán nhìn chăm chăm ánh sáng đang không ngừng nhảy nhót bên kia. Hết thảy đều là màu trắng đen trầm lắng, chỉ có đạo ánh sáng rực rỡ kia đập vào mắt cậu, tựa hồ sâu trong đáy mắt tăm tối của cậu cũng có một đạo ánh sáng như vậy nhảy nhót.

Chờ cậu hồi phục tinh thần, Mao Thiên Tuyền ở bên cạnh đã không thấy đâu, Nghệ Tu cũng đã hoàn thành xong phần huấn luyện, đang cầm khăn lông lau mồ hôi.

Chú ý tới Tô Dập đang đứng phía trên, Nghệ Tu cầm ly nước hớp vài ngụm lớn rồi đi lên. Lúc Nghệ Tu lên đến nơi, đường cong thân thể tráng kiện ưu mỹ nhưng không khoa trương lộ ra rõ ràng, tám khối cơ bụng xếp chỉnh tề, cảm giác áp bách mãnh liệt đập thẳng vào mặt làm Tô Dập có chút khó chịu muốn lùi về sau.

Thế nhưng Tô Dập vẫn không dời mắt, so với những múi cơ bụng săn chắc kia, cậu lại càng chú ý tới những vết sẹo cũ lớn nhỏ trải rộng trên cơ thể anh hơn.

Những vết sẹo được tạo thành từ vật sắc nhọn, vết roi, còn có những điểm nhỏ không rõ bị thứ gì gây nên tụ lại thành một mảng lớn dữ tợn trải khắp toàn thân. Mà hôm nay thân thể này tựa hồ đang nhẫn nại điều gì đó mà trông có vẻ cứng nhắc, gân xanh cũng nổi lên.

Còn không chờ Tô Dập di động bước chân, Nghệ Tu giống như không có việc gì cầm lấy thứ gì đó từ đài điều khiển ném qua: "Cột mớ tóc mái kia lên đi, xấu muốn chết, sau này em cắt gọn nó đi cho tôi."

Nhìn sợi dây thun trong tay, Tô Dập lặng lẽ giơ tay, vụng về cột phần tóc mái chỉa lên trời, thoạt nhìn rất buồn cười. Cũng may mà mặt mũi khá tinh xảo miễn cưỡng cứu vãn được chút hình tượng, làm người ta không đến mức phải phì cười.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!