Thế là nhóm hỗ trợ dọn nhà lại có thêm một người, Bình Hạo Diễm phải thay quần áo, Vu Hãn Âm cũng đi ra ngoài, Tô Dập an tĩnh ngồi trong phòng khách chờ bọn họ.
Khương Tu Hiền ngồi trên ghế sô pha bên cạnh, hai tay khoác lên thành ghế, cười hì hì nhìn cậu, ánh mắt hơi nheo lại: "Tô Dập, em rất chú ý tới lão đại, chẳng lẽ là vì anh ấy đã cứu em à?"
Tô Dập nhìn Khương Tu Hiền, bình tĩnh trả lời: "Bởi vì trên người anh ấy có màu sắc bất đồng."
"Màu sắc?" Khương Tu Hiền lặp lại, nheo bắt quan sát biểu tình Tô Dập, bất quá không tìm thấy chút dấu vết nói dối nào.
"Hai người đang nói chuyện gì vậy?" Một giọng nam trầm thấp từ tính truyền tới, chỉ thấy một người nam vóc dáng cao lớn mặc áo sơ mi đen đứng dựa tường nhìn bọn họ, bên khóe miệng là nụ cười nhàn nhạt.
Người này có gương mặt giống hệt Vu Hãn Âm, mái tóc đen dài buộc sau đầu, đôi mắt hoa đào cong cong. Thấy Tô Dập cùng Khương Tu Hiền cùng quay đầu nhìn lại, đối phương hơi cúi đầu mỉm cười với Tô Dập: "Xin chào, lần đầu gặp mặt, anh là anh trai Vu Hãn Âm."
Người nam này rất dễ nhìn, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy sẽ làm người ta nảy ra câu nam sinh nữ tướng ở trong đầu. Tô Dập ngẩng đầu nhìn đối phương, yên lặng một chốc rồi thấp giọng mở miệng: "Không phải chúng ta vừa mới gặp à?"
Vu Hãn Âm mặc nam trang ngoài ý muốn nhướng mi: "Phát hiện từ lúc nào?"
"Từ lần đầu tiên gặp mặt."
Khương Tu Hiền ở bên cạnh cười ha hả: "Anh Vu, này căn bản không khó đoán a."
Vu Hãn Âm liếc Khương Tu Hiền một cái, cười ha hả: "Cũng không biết là ai sau khi được người khác nói cho biết thì suy sụp tới mức hoài nghi nhân sinh a..."
Khương Tu Hiền cứng đờ, hậm hực ngậm miệng.
Đang nói chuyện thì Bình Hạo Diễm cũng thay quần áo xong, còn đeo một chiếc tai nghe sành điệu trên cổ. Bốn người lên xe tiến về phía nhà Tô Dập.
Không biết có phải vì cảnh cáo của Nghệ Tu hay không, lúc ngồi trên xe Bình Hạo Diễm cũng không quấy rầy Tô Dập, chỉ cầm notebook cúi đầu gõ bàn phím, cũng không biết đang bận rộn cái gì.
Chờ đến khu nhà cũ, Tô Dập đi tới dưới lầu thì phát hiện chỗ cửa sắt hành lang có vài người mặc cảnh phục nghiêm túc kiểm tra thân phận mỗi người ra vào tòa nhà.
Không ít người xếp hàng chờ kiểm tra đứng rồng rắn ở dưới bóng dâm, biểu tình có chút mất kiên nhẫn, có người còn tranh cãi với nhân viên cảnh sát giữ cửa, không ít người đứng xem ở xa xa nhỏ giọng chỉ trỏ.
"Nhà tôi ở ngay tầng trên! Việc gì phải đứng phơi nắng ở đây chờ mấy người kiểm tra? Chẳng lẽ muốn tôi cầm giấy tờ nhà xuống đập vào mặt mấy người à?!" Một người nam trung niên mặc quần đùi chỉ mặt cảnh sát mắng to, không ít người xếp hàng cũng hùa theo than vãn.
Thế nhưng nhân viên cảnh sát vẫn công chính nghiêm minh, lạnh nhạt tiếp tục kiểm tra. Liếc nhìn bao súng đeo bên hông nhân viên cảnh sát duy trì trật tự, cuối cùng vẫn sợ sệt lùi xuống, ngoan ngoãn xếp hàng.
Nhóm Vu Hãn Âm xuống xe, tiến tới trình thẻ ngành, viên cảnh sát mặt lạnh liền cho phép bọn họ tiến vào.
"Tiểu Dập?"
Tô Dập quay đầu lại thì thấy dì Hứa đứng trước đội ngũ, hai tay xách túi đồ ăn đang được kiểm tra thân phận. Bà kinh ngạc nhìn Tô Dập, ánh mắt đảo qua ba người Vu Hãn Âm, lo lắng hỏi: "Hôm qua con đi đâu vậy? Cửa nhà con bị phá hỏng rồi!"
Nhân viên cảnh giác trả chứng minh lại cho dì Hứa, nhàn nhạt mở miệng: "Bà có thể tiến vào."
Dì Hứa vội vàng đáp một tiếng, buông túi đồ nhận lấy chứng minh.
Thấy vậy, Khương Tu Hiền lập tức bước tới giúp đối phương xách đống túi đồ kia, cười híp mắt nói: "Chị là hàng xóm của Tô Dập sao? Hôm qua em ấy ở chỗ tụi em, chị cứ an tâm."
Dì Hứa bị Khương Tu Hiền chọc cười: "Chị gì a, cứ gọi dì đi, dì ở trên lầu trên nhà Tiểu Dập, có thể nói là nhìn thấy nó lớn lên."
Nói xong, bà lo lắng nhìn Tô Dập: "Hôm qua bên này có thông báo cảnh giới, chúng ta bị giải tán khẩn cấp, lúc đi không nhìn thấy con. Sau khi tội phạm bị bắt, chúng ta trở về thì thấy cửa nhà con bị phá hỏng, còn có cảnh sát canh giữ, con không sao chứ?"
Tô Dập dừng một chút mới nhẹ giọng trả lời: "Con không sao."
Khương Tu Hiền xách túi đồ, vừa theo cầu thang chật hẹp tiến lên lầu vừa không chút biến sắc nói: "Đội trưởng của tụi em đích thân ra tay, Tô Dập đương nhiên phải an toàn rồi a. Chính là đề phòng tên tội phạm kia có đồng bọn nên mới dẫn Tô Dập tới chỗ tụi em cho an toàn. Chị xem, mấy người này chính là người trong ngành tụi em a!"
Vu Hãn Âm ở bên cạnh mỉm cười, Bình Hạo Diễm đeo tai nghe rất khốc, cùi đầu mãi mê bấm điện thoại. Dì Hứa tò mò nhìn bọn họ, sau đó nhỏ giọng hỏi Khương Tu Hiền: "Sao còn có cả một đứa nhóc nữa, ngành của mấy đứa là gì vậy?"
Khương tu Hiền suỵt một tiếng, nhỏ giọng nói: "Ngành của tụi em là cơ mật, không thể công khai với ngoại giới, chị biết càng ít càng tốt."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!