Xoa xoa bả vai có chút đau nhức tê dại, Tô Dập đặt ba lô xuống, cẩn thận lấy đồ ra.
Đứng trước ngăn tủ, Tô Dập cất hộp bút, sau đó cầm sấp bản vẽ trở về phòng tiếp tục nghiên cứu. Đang định đứng dậy thì Tô Dập đột nhiên ngừng lại, có chút nghi hoặc ngẩng đầu.
Hình như cậu nghe thấy tiếng của Nghệ Tu, ảo giác sao?
Chớp mắt sau đó, một tiếng kẻng giòn tan vang lên, cửa sổ thủy tinh có gắn lưới chống trộm của nhà Tô Dập đột nhiên bể tan tành!
Tô Dập trợn to mắt quay đầu lại, chỉ thấy một con quái vật hình thể lớn gấp đôi mình, cả người bao trùm lớp thạch giáp cứng rắn, thoạt nhìn giống như loài khủng long mặt sừng Ceratopia đang đứng trên những mảnh kiếng bể!
Chẳng qua con quái vật kia thoạt nhìn cũng không ổn lắm, thạch giáp trên người chi chít những vết nứt cùng rất nhiều lỗ thủng đang ứa ra chất lỏng màu đen, rất nhiều hắc khí từ vết thương của nó bay ra.
Tô Dập căng cứng người, mặc dù dáng vẻ con quỷ này thoạt nhìn rất thê thảm nhưng tông vào nhà cậu như vậy rõ ràng là không có ý đồ tốt, cậu không thể lơ là!
Quả nhiên, ngay sau đó con quỷ há to miệng rống: "Ăn thịt mi!"
Âm điệu có chút cổ quái, sau đó con quỷ vung móng vuốt của mình, Tô Dập theo bản năng ném những bản vẽ trong tay tới trước, ý đồ muốn hấp dẫn sự chú ý của nó!
Lúc những bức vẽ bị chụp bay, Tô Dập chật vật lăn qua bên ghế dài. Mà sau khi chụp hụt, con quỷ kia tức giận rống to, cảm nhận được trong căn phòng này có một sức lực trói buộc kỳ quái làm nó không thể nào phát ra toàn lực.
Thế nhưng nó nhất định phải ăn thịt nhân loại này! Nhờ ở cạnh nhân loại này mà nó có được thực lực như bây giờ, nếu ăn thịt đối phương, sức mạnh của nó nhất định sẽ tăng thêm một bậc!
Mà Tô Dập sau khi lăn tới chỗ ghế dài thì vội vàng theo khe hở bò xuống dưới ghế, sau đó xoay người nắm chặt ngọc bát quái trước ngực, người co lại thành một đoàn nhìn chằm chằm con quỷ kia.
Con quỷ này thảm như vậy nhất định là bị nhóm Nghệ Tu đánh, chỉ cần kiên trì chờ một chút thì bọn họ sẽ tới cứu cậu!
Ôm tín nhiệm như vậy, lúc con quỷ dùng móng vuốt đập nát chiếc ghế, Tô Dập rúc vào góc tường cắn răng kích phát ngọc bát quái!
Một luồng bạch quang trong suốt từ ngọc bát quái trước ngực Tô Dập bắn ra hóa thành một tấm lá chắn bao bọc xung quanh.
Con quỷ khủng long mặt sừng kia rống lớn một tiếng, móng vuốt đập ầm ầm lên lá chắn ánh sáng, thế nhưng tấm lá chắn thoạt nhìn rất mỏng manh kia lại không chút lay chuyển, ngay cả ánh sáng cũng không dao động.
Mặc dù vậy, bị một con quái vật khổng lồ bao trùm trên người lại còn không ngừng công kích, cảm giác áp bách đó vẫn rất đáng sợ. Tô Dập mím chặt môi, ánh mắt hoảng sợ nhìn con quỷ phía trên.
Nhóm Nghệ Tu một đường đuổi theo vọt tới trước nhà Tô Dập, phát hiện số nhà có chút quen thuộc, Nghệ Tu nheo nheo mắt nhìn Bình Hạo Diễm đang điều khiển điện não đột nhiên nói: "Bên trong có người, mau gọi đối phương mở cửa!"
Nói xong, Bình Hạo Diễm lập tức vươn tay nhấn chuông cửa.
"Ding dong... ding dong..."
Chuông cửa đột nhiên vang lên, Tô Dập theo bản năng quay đầu nhìn lại, ý thức được là cứu viện tới nhưng cậu căn bản không có biện pháp ra mở cửa!
Quỷ khủng long mặt sừng cũng nghe thấy, ý thức được gì đó nó đột nhiên gầm thét một tiếng, sau đó bắt đầu điên cuồng công kích lớp lá chắn ánh sáng làm nó phải rung lên, Tô Dập theo bản năng càng co rúm người hơn nữa.
"Đã là lúc nào rồi mà còn nhấn chuông nữa!" Bên trong mơ hồ truyền tới tiếng gầm thét, Nghệ Tu nhíu mày quát to một tiếng, sau đó đẩy Bình Hạo Diễm qua một bên, nhấc chân dùng lực đạp mạnh một cái!
"Ầm" một tiếng vang thật lớn, cửa sắt lay động vài cái, phần gần cửa bị đá trúng lõm sâu vào trong!
Nghệ Tu tiếp tục đá cửa, Bình Hạo Diễm kịp phản ứng, cũng giơ súng bắn vào ổ khóa. Vu Hãn Âm cầm dây lụa mềm mại trong tay: "Tôi phong tỏa đường chạy trốn của con quỷ kia."
Nói xong, Vu Hãn Âm trầm mặt ném dây lụa, sợi dây giống như có sinh mệnh lướt tới bốn phương tám hướng kết thành một tấm lưới chặt chẽ, sau đó dần dần biến mất.
Ở trong nhà, giữa một mãnh hỗn loạn Tô Dập cố gắng quan sát con quỷ có hình dáng khủng long mặt sừng kia, đột nhiênh cậu chú ý thấy trên ngực nó có một miếng vảy đá có màu sắc sậm hơn những nơi khác.
"Ầm đùng" theo hai âm tiếng vang vang lên, cánh cửa gỗ bị đạp bay đụng mạnh vào tường, Nghệ Tu đeo kính VR dẫn đầu vọt vào, một đấm đấm thẳng vào phía mảng màu xanh trước mặt!
Con quỷ khủng long mặt sừng sợ hãi gào thét một tiếng, hoảng hốt muốn tránh cú đấm của Nghệ Tu, bất quá nó vẫn bị hung hăng đấm trúng mảnh thạch giáp bên hông!
Trong nháy mắt, nơi vừa bị đấm trúng nứt ra một lõm to, rất nhiều chất lỏng màu đen cùng hắc khí điên cuồng phun ra!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!