Lúc sủng nịnh, xem trọng như châu báu, chơi đùa đã chán, ruồng rẫy tệ hại.
"Chuyện này em không cần lo lắng", Nam Dạ Tước khom người, lời nói buông hạ khe khẽ bên tai Dung Ân, "Chơi đùa đã chán, tôi còn giữ em làm gì?"
Bàn tay quyến luyến để lại chỗ cũ, Dung Ân kéo ra, liền bị anh đẩy lại, "Chỗ này cũng không phải tôi chưa từng động qua? Lúc này mới phản kháng, có phải quá muộn rồi không?"
Dung Ân cánh tay vô lực buông hạ, quả thật, đã muộn.
"Em muốn ngủ lắm sao?"
Dung Ân thật sự rất mệt, cô gật đầu, "Ừ"
"Vậy ngủ đi, tôi tự mình làm" Người đàn ông nói là làm, thân thể bắt đầu rạo rực.
Cửa phòng ngủ không đóng, đây là nhà anh, anh không hề cố kỵ. Dung Ân bị anh vặn mình nằm ngửa, người đàn ông đè lên trên. Cô liền trông thấy một bóng đen thấp thoáng ở cửa. Ngay sau đó, cánh cửa bị đẩy ra, bóng đen trước mặt cũng nhào tới, "Tước, SURPRISE!" (bất ngờ)
Trên giường lớn rộng rãi lõm xuống, Dung Ân vội vàng kéo ga trải giường che đậy tấm thân đang không mang lấy một mảnh vải. Nam Dạ Tước mở đèn đầu giường, Dung Ân xuyên qua góc chăn nhìn lại, chỉ thấy một người phụ nữ thân thể trống trơn, chỉ để chừa quần áo trong, nhìn thấy Dung Ân ở phía sau, mắt đối phương nheo lại ngạc nhiên.
"Kháo…." Nam Dạ Tước vẫn đang khỏa thân, Dung Ân chỉ chú ý che khuất chính mình, "Cô là ai!"
Người phụ nữ ủy khuất cong môi, nửa người trên soi rọi dưới ngọn đèn lại càng trắng nõn mê người, "Tước, mới hai tháng không gặp mà anh đã quên mất em rồi sao?"
"Cô vào bằng cách nào?" Nam Dạ Tước thái độ ảo não, người phụ nữ nghe lời, cầm chìa khóa vẫy vẫy, "Người ta sợ anh một mình cô đơn, nên mới đánh thêm này" Tầm mắt người phụ nữ rơi vào khuôn mặt Dung Ân, không chút ngượng ngùng, trái lại vô tư bước đến bên cạnh Nam Dạ Tước, hai tay choàng lên ôm lấy cổ anh, "Tước….. để em ở lại cùng anh đi"
Dung Ân chợt cảm thấy buồn nôn, trông thấy tầm mắt người đàn ông hướng về chính mình, khóe miệng ý tứ dường như đang dò hỏi. Cô thật sự đã kiệt sức, thuận theo tình thình, cô kéo chăn đứng lên, "Tôi sang phòng bên cạnh".
Nam Dạ Tước sắc mặt thâm sâu, người phụ nữ bên cạnh vẫn quấn lấy như tám xúc tu bạch tuộc, như hận không thể ngay lập tức bổ nhào. Bàn chân Dung Ân bước trên nền nhà hoa văn không đồng đều, cảm giác toàn thân đau nhức không dứt, cô vẫn chỉ có thể duy trì bước chân hướng về phía cửa.
"Đứng lại". Từ phía sau truyền đến tiếng ra lệnh, không giống như Nam Dạ Tước đang đùa cợt, trái lại có chút âm lãnh.
Cô dừng bước, nghe được tiếng sột soạt, Nam Dạ Tước đang mặc lại áo choàng, cũng không nhìn lên, chỉ nằm trên giường, "Ân Ân, người quyết định là tôi, lần sau, không cho phép em tùy tiện hành động!"
Người đàn ông lúc này, tâm tình bất ổn thất thường. Cái anh muốn là hoàn toàn nghe lời, vậy mà có người phụ nữ tự tiện thay anh quyết định.
Dung Ân đứng yên tại chỗ, nhiệt độ trong phòng đột nhiên trở nên lạnh lẽo lạ thường, sống lưng cô cứng nhắc, đi không được, ở lại cũng không xong. Người phụ nữ đến bên cạnh Nam Dạ Tước, chưa kịp nằm xuống, đã bị người đàn ông không chút thương tiếc đẩy ra khỏi giường.
"Chìa khóa của tôi cô lại dám đánh thêm, ăn được gan hùm rồi sao?"
"Tước…." Người phụ nữ khóe mắt giả bộ ngân ngấn lệ, càng khiến người khác động tâm.
"Bò ra ngoài!"
Người phụ nữ ngẩn người, không nghĩ rằng anh sẽ tuyệt tình đến vậy. Cô khom người đứng dậy, đôi bàn tay nhỏ bẻ kéo kéo một góc áo người đàn ông, "Tước thiếu gia, ngài đã quên trước đây đối tốt với người ta thế nào rồi sao?"
Nam Dạ Tước nheo đôi mắt hẹp dài, anh cực kì chán ghét khi người khác nhắc lại chuyện quá khứ. Tay phải gối lên sau đầu, anh mắt lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn, "Trước đây, cô coi như trong sạch, nhưng hiện tại là đồ dơ dáy. Thử hỏi như vậy, ai còn muốn động vào?"
Mồm miệng độc địa, ngay cả Dung Ân nghe xong cũng cảm thấy chói tai.
"Tước thiếu gia, người ta không có, người ta chỉ có mình anh…."
"Bao cô có bao nhiêu người, tôi không muốn chơi nữa, lẽ nào tôi đưa cô thiếu tiền sao?" Nam Dạ Tước đã mất kiên nhẫn, hất mạnh tay người phụ nữ, "Đừng để tôi gặp cô thêm một lần nữa, ngay cả chỗ dựa của cô tôi cũng sẽ không nể mặt đâu".
Người phụ nữ rõ ràng bị dọa sợ, lại càng không dám hoài nghi mà tiếp tục đối chấp cùng Nam Dạ Tước. Cô thận trọng đặt chìa khóa lên tủ đầu giường, toan đứng dậy, nhưng lại nhớ tới lời nói ban nãy của Nam Dạ Tước, chỉ biết khuất phục bò ra ngoài cửa.
Quả nhiên, lúc sủng nịnh, xem trọng như châu báu, chơi đùa đã chán, ruồng rẫy tệ bạc.
Dung Ân lặng lẽ chứng kiến, cõi lòng cũng được an ủi. Chí ít, sau này rời khỏi Nam Dạ Tước cũng không quá khó khăn, anh ta quả nhiên chơi đùa chán liền hất quăng không màng chút lưu luyến tình người.
"Em một mình đứng đó mừng thầm sao?" Đột nhiên vang lên thanh âm người đàn ông.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!