Chương 146: Cáo biệt sự tiết chế dục vọng

A Nguyên đi máy bay tư nhân của Nam Dạ Tước đi đón bác sĩ, không được chậm trễ.

Nam Dạ Tước bước vào phòng cấp cứu,, bác sỹ vội vàng chặn lại, "Người trong nhà không thể vào đây".

Một tay Nam Dạ Tước đẩy bác sỹ ra, chân dài nhấc lên, đá văng cánh cửa, chân bước nhanh vào trong. Bác sỹ chỉ đành mở to mồm mắt ngơ ngác, sững sờ tại chỗ.

"Khỉ, con mẹ cậu còn không vào đây"

Dung Ân nằm trong phòng cấp cứu, áo cưới trên người đã thay ra, vì viên đạn bắn trúng lưng, cô nằm nghiêng mới có thể điều trị được vết thương.

Nam Dạ Tước đi đến cạnh giường, Dung Ân đeo máy trợ thở oxy, nhưng dường như có lại ý thức, hai tay cô che chở bụng mình.

"Đứa bé….. đứa bé có thể bị thiếu dưỡng khí", Bác sỹ đứng bên cạnh đồng ý.

"Vậy phải đẻ mổ".

"Nhưng…. không thể đảm bảo đứa trẻ được sinh ra có thể sống sót…."

Nam Dạ Tước nhắm mắt, từ trên đầu lạnh xuống dưới chân, y tá đối diện kinh sợ hét lên, "Huyết áp 40, nhịp tim 42…."

Anh chưa từng hoảng loạn bao giờ, hai tay anh nắm chặt lấy thành giường muốn đứng dậy, nhưng một tay lại bị tay Dung Ân nắm lấy, Nam Dạ Tước vạn phần vui vẻ, ngẩng đầu mới phát hiện hai mắt Dung Ân vẫn đang khép chặt, chỉ là một tay rất mạnh túm lấy tay anh.

Anh tự nhiện hiểu được ý tứ của cô.

"Đẻ mổ đi"

Bác sỹ không ngay lập tức bắt đầu.

"Mổ cho tôi!", Người đàn ông rống một tiếng giận giữ, gần như muốn xé toạt màng nhĩ của người bên cạnh.

Y tá bắt đầu chuẩn bị, Nam Dạ Tước không chịu đi ra ngoài, những người ở đó không ai dám nói câu nào, trong phòng cấp cứu ngoại trừ có âm thanh máy móc, cũng chỉ có tiếng va chạm của dao phẫu thuật.

Khi đứa bé được lấy ra, bác sỹ phụ sản thở phào một hơi.

Đứa bé khóc to, nằm trong tay bác sỹ, tứ chi giãy giụa, có lẽ chưa quen với thế giới mới này, khóc không ngừng.

"Tước thiếu, là một bé gái rất xinh".

Anh gật đầu, hai chân quỳ bất động cạnh giường Dung Ân, bác sỹ bế đứa trẻ ở bên cạnh tắm rửa, "Nặng sáu cân một lạng, đứa bé rất khỏe mạnh".

Từ khi Dung Ân bắt đầu phẫu thuật, Nam Dạ Tước lúc này mới kịp đeo nhẫn cưới lên ngón tay cô, "Chiếc nhẫn này là anh đã tự đặt tên, Lục Châu, Ân Ân, em là Lục Châu của anh, có lẽ anh đã khô cạn ở sa mạc quá lâu, lâu tới nổi không có tâm can, nhưng rồi cuối cùng anh cũng có thể gặp được em…."

Bác sỹ muốn bế đứa bé ra ngoài, nhưng Nam Dạ Tước kiên quyết muốn để con ngủ bên cạnh Dung Ân, "Nhìn đi, Ân Ân, đây là con gái của chúng ta…."

Đứa bé rất đói bụng, cọ sát vào người mẹ, miệng nhỏ nhắn mở ra, tuy rằng hai mắt vẫn nhắm chặt, nhưng lại có năng lực mút bẩm sinh, nó dựa sát ngực Dung Ân, không ngừng lặp lại động tác đó.

Nỗ lực hồi lâu mới mút được một ngụm sữa, khuôn mặt đứa bé đỏ ửng, ra sức khóc rống lên.

"Oa oa oa…."

Nắm tay bé nhỏ vung không ngừng lên ngực Dung Ân, lát sau, cổ họng khóc đến nỗi khan khan, Nam Dạ Tước cố nhịn đau lòng, bàn tay to lớn nắm lấy tay Dung Ân, đem bàn tay nhỏ nhắn của bảo bối đặt vào trong.

Là như vậy, chưa đợi bác sỹ người đến, Dung Ân đã vượt qua cơn nguy kịch.

Thuốc gây mê vẫn chưa hết, cô ngủ trầm ổn, trong phòng bệnh, Vương Linh đang dỗ bảo bối đã được mớm sữa đi ngủ, Nam Dạ Tước kéo chăn lại cho Dung Ân, vùi đầu vào cánh tay cô, khuôn mặt tuấn tú của anh mệt mỏi, sau khi nghỉ ngơi, cầm lấy tay cô áp vào má trái mình, khẽ hôn vài cái.

Duật Tôn đi vào, tùy ý ngồi xuống ghế sô pha, Nam Dạ Tước ra hiệu cho người bên cạnh qua căn phòng nhỏ, anh buông tay Dung Ân rồi đứng dậy "Thế nào rồi?".

"Lần này không lấy được mạng của cậu, chính là bọn họ đã tới số chết".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!