7
Họ bị nhốt sau cánh cửa sắt.
Có kẻ đạp cửa, có kẻ lớn tiếng mắng chửi.
Nhưng chẳng ai tỏ ra sợ hãi.
Tôi theo chị cảnh sát vào một căn phòng nhỏ, ánh đèn sáng trưng, ấm áp lạ thường.
Tôi nhìn thấy một gương mặt có chút quen thuộc…
Là cô ấy đây sao!
Ngoài Bình An, cô ấy là người duy nhất tôi vướng bận trong lòng.
Đóa hoa còn lại của tôi.
Hứa Anh Tư!
Sao em lại ở đây…
Cô ấy không nghe thấy tôi nói, trong khoảnh khắc ấy, tôi quên mất rằng mình đã không còn tồn tại nữa.
Hứa Anh Tư trông không ổn.
Trong trí nhớ của tôi, cô ấy luôn là người hoạt bát, rực rỡ, không sợ bất kỳ điều gì. Là điều tôi có muốn cũng không thể giả vờ có được.
Nhưng bây giờ, tóc cô ấy rối bù, đôi mắt thâm quầng, đôi giày lấm đầy bùn. Thậm chí, trên tay cô ấy, tôi còn thấy chiếc chìa khóa của ngôi nhà lạnh lẽo ấy.
Chìa khóa có gắn hai tấm ảnh.
Một tấm là tôi, bố mẹ và Châu Gia Hạnh. Tôi đã ghép khuôn mặt mình vào, trông giả lắm.
Tấm còn lại là ảnh tôi và Hứa Anh Tư chụp cùng nhau.
Cô ấy ôm tôi thật chặt, nụ cười rạng rỡ.
Chỉ là, tôi không nhớ đã chụp từ khi nào. Sau khi ch/ết, trí nhớ tôi tệ hơn nhiều.
Uống chút nước đi…
Chị cảnh sát dịu dàng, nhẹ nhàng đặt cốc nước trước mặt Hứa Anh Tư.
Nhưng cô ấy chỉ cứng đờ ngẩng đầu. Môi mấp máy nhưng không hỏi được gì.
Tôi nhìn cô ấy thật lâu. Trông như cô ấy chưa khóc.
Vậy thì tốt, vậy thì tốt.
"Tôi biết cô muốn hỏi gì."
Xin lỗi…
Lời chị cảnh sát vừa dứt, Hứa Anh Tư rút ra một con d.a. o găm màu đen, lưỡi d.a. o sáng loáng, như đã được mài rất kỹ.
Anh Tư! Anh Tư!
Gió từ bước lao của cô ấy cuốn tôi theo. Chỉ hai, ba giây, cô ấy đã lao tới cửa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!