5
Bình An lại bắt đầu chạy.
Chạy ngang qua tiệm trà sữa nơi tôi từng làm việc.
Không có tôi.
Chạy ngang qua thư viện nơi tôi thường ghé.
Không có tôi.
Chạy qua bãi cỏ, qua công viên, thậm chí đến cả trạm xe buýt mà tôi chỉ từng dẫn nó đi một lần.
Nó dừng lại, giống như không tìm được đường về nhà, cứ quay qua quay lại, vừa đi vừa rên rỉ.
Bình An, ở những nơi đó đều không có tôi.
Tôi đang ở một nơi không có ánh sáng, rất lạnh.
Chỉ có mình tôi, mở mắt ra là tôi một mình, nhắm mắt lại cũng vẫn là tôi một mình.
Vì thế, Bình An, cơ thể mày ấm áp, để tao ôm mày một chút nhé.
Gâu!
Tôi cúi xuống ôm lấy Bình An, nó nhẹ nhàng kêu lên một tiếng.
Như thể nó thấy được tôi, chiếc mũi dí sát vào đầu ngón tay tôi, ngửi đi ngửi lại, hít hà không ngừng.
Tôi thấy Bình An, từ vẻ mặt uất ức ban đầu, bỗng mỉm cười, vừa ngửi vừa tìm theo con đường quen thuộc.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit.
Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Qua bãi cỏ, qua đèn đường, qua quán cà phê, trường học, quán ăn sáng, và ngôi nhà lạnh lẽo của tôi.
Đến cả căn nhà tôn, nhà máy vắng bóng người, cuối cùng là tòa nhà bỏ hoang.
Tôi thở dài.
Bình An, chị đang ở đây, nhưng em đừng vào.
Nhưng Bình An không nghe lời, nó chạy càng lúc càng nhanh, như thể tôi đang vẫy tay gọi nó từ phía trước.
Nó tìm được tôi rồi.
"Nhìn xấu lắm đúng không?"
Thực ra tôi trông cũng khá, vì mẹ rất đẹp.
Mẹ từng là người đẹp nhất làng, được bà nội nhặt về nuôi, sau đó trở thành cô dâu nuôi từ nhỏ.
Dù ba chỉ có ngoại hình bình thường, mẹ vẫn gả cho ông.
Tôi cũng coi như may mắn, thừa hưởng nhan sắc từ mẹ.
Nhưng bây giờ thì khác rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!