Mẹ đứng dậy đi lấy cơm, Châu Gia Hạnh lén lút hỏi ba.
Ba lắc đầu, gắp thêm cho cậu ta một miếng cá:
"Nó mà có khi nào về vào ngày sinh nhật con chứ?"
Châu Gia Hạnh gật đầu:
"Đúng thế, nó chỉ hơn con mấy ngày, chẳng cần thiết phải tổ chức sinh nhật làm gì."
Ba khựng lại, miếng thức ăn trên đũa như sắp rơi.
Hai giây sau, ông mới từ từ hỏi lại:
"Nó hơn con mấy ngày?"
Châu Gia Hạnh đáp: Ba ngày ạ.
Ba im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng gật đầu.
"Hình như là... sớm hơn ba ngày thật."
Tôi ngồi trên kệ ti vi, đung đưa chân, muốn bật cười.
Tôi cứ tưởng họ cố tình phớt lờ tôi.
Hóa ra, họ thật sự không nhớ đến tôi.
Thậm chí, họ chưa từng ghét bỏ tôi.
Vì trong mắt họ, vốn không hề có tôi.
Thì ra là vậy...
Nghĩ thông suốt rồi, cũng chẳng thấy khó chịu nữa.
4
"Nghe máy đi, mẹ đang rửa bát."
Tôi đứng cạnh mẹ, nhìn bà thỉnh thoảng lại liếc ra ngoài cửa sổ, chẳng biết đang mong đợi điều gì.
Dù sao, chắc chắn không phải là tôi.
Điện thoại vẫn đang reo. Tôi thò đầu nhìn.
Ba uống rượu say, đang ngủ.
Châu Gia Hạnh thì ở trong phòng chơi game.
Mẹ phủi tay, liếc qua số điện thoại lạ trên màn hình, rồi bắt máy.
Tôi là Hứa Anh đây…
Tiếng tivi quá to, tôi nghe không rõ nội dung bên kia. Nhưng nhìn sắc mặt của mẹ, chắc chẳng phải tin tốt lành gì.
Hai phút sau, mẹ cúp máy, hít sâu hai lần, rồi quay lại tiếp tục rửa bát.
Có vẻ cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!