2
Cuối cùng, đến 11 giờ đêm, mẹ nổi giận.
"Dám không nghe máy à, con bé Châu Bảo Nhi này ch/ết rồi sao!?"
Tôi gật đầu.
Đúng vậy.
Ở một tòa bỏ hoang cách nhà chục cây số, hãy thử đến xem.
Vô ích thôi.
Họ sẽ không nghe thấy tôi nói đâu, dù tôi còn sống hay đã ch/ết.
Cạch!
Đèn tắt.
Đêm đó, tôi ngủ bên cạnh mẹ.
Trong trí nhớ của tôi, đây là lần đầu tiên tôi ngủ bên cạnh bà, tôi cảm thấy hơi hạnh phúc.
Nếu như bỏ qua tiếng ba chửi rủa.
Khi tôi mở mắt ra lần nữa, đã là chiều hôm sau, trong nhà không còn ai.
Tôi chưa bao giờ ngủ lâu như vậy.
Trước đây, khi còn ở nhà, tôi phải dậy lúc 5 giờ rưỡi sáng để nấu bữa sáng, vì mẹ bảo Châu Gia Hạnh không được ăn uống tệ.
Cậu ta chính là mạng sống của nhà họ Châu.
Sau này dọn ra ngoài sống, để kiếm sống, tôi phải làm hai công việc cùng lúc, cũng không có thời gian ngủ.
Dọn ra ngoài?
Tôi nhớ ra rồi.
Tôi dọn ra ngoài ở riêng. Gần chỗ làm hơn.
Tôi đứng dậy, cái đầu như hồ dán* không nhớ ra được gì, nhưng vẫn thần kỳ mà quay về phòng trọ.
*ý là đau như búa bổ á mọi người ơi hjhj
Phòng trọ rất nhỏ, nhưng sạch sẽ.
Và rất ấm áp.
Tôi như tìm thấy ngôi nhà thực sự của mình, hết sờ chỗ này lại chạm chỗ kia, cho đến khi nghe thấy tiếng cào cửa.
Âm thanh không lớn.
Tôi bước vào nhà vệ sinh.
Là một chú chó nhỏ màu vàng nâu.
À, Bình An!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!