Chương 15: (Vô Đề)

Tôi nghĩ Hứa Anh Tư chắc đã lâu không ngủ rồi, nhìn đồng hồ thấy đã là một giờ chiều, cô ấy vẫn nằm trên giường.  

Minh Châu.  

Minh Châu.  

Minh Châu...  

Cô gọi tên tôi, nhưng tôi chẳng hiểu vì sao.  

Nếu cô ấy nghe được tôi nói, chắc chắn sẽ hỏi:

"Minh Châu, chị đi đâu rồi?"  

Tôi sẽ nói:

"Anh Tư, em đã đi ra biển, em chưa bao giờ nhìn thấy biển."  

"Biển rất xanh, trời rất xanh, gió thổi qua người em mà cảm giác như muốn bay lên."  

"Trên bờ biển có vỏ sò, có đá ngầm, có những đứa trẻ chơi đùa, có cặp đôi đi dạo, nhưng em đã đi một mình, lần sau em sẽ dẫn Anh Tư và Bình An đi!"  

Nếu tôi có thể nói được, tôi sẽ ôm cô ấy lần nữa.  

Nếu có thể.

14

Hứa Anh Tư ngủ một ngày một đêm.  

Tôi cũng nằm suốt một ngày một đêm, cơ thể càng lúc càng mệt mỏi, tôi biết mình không thể ở lâu nữa.  

Cô ấy tỉnh dậy, như thể mọi thứ chưa từng xảy ra.  

Và xác của tôi đã chuẩn bị được hỏa táng.  

Cô ấy đã mua cho tôi một mảnh đất nghĩa trang.  

Nó nằm ở một nơi rất yên tĩnh, phong cảnh rất đẹp. 

Đó là nơi cô ấy dẫn tôi đến để gặp mẹ cô ấy. Tôi đã nói rằng sau này khi tôi ch/ết, tôi muốn được chôn ở đây.  

Giờ thì cô ấy đã chôn tôi ở đây rồi.  

Vẫn rất vui.  

Một ngày nữa, cơ thể tôi đã được đựng trong một chiếc hộp nhỏ, chiếc hộp rất đẹp.  

Trên đó có hình sóng biển. 

Và hôm nay, mọi người đã đến, đứng trước một tấm đá, trên đó là gương mặt tôi đang cười.  

Sau đó, ba dẫn theo Gia Hạnh, dù không mấy vui vẻ. Mẹ đứng xa, cổ vươn dài nhìn về phía tôi nhưng không thể đến gần.  

Tôi không có nhiều bạn, nhưng chị cảnh sát và bà chủ nhà đều đến. 

Bà chủ nhà lau nước mắt, lấy từ hộp giữ nhiệt một bát mì, trên đó có hai quả trứng chiên.  

Là hai quả.  

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!