Chương 10: (Vô Đề)

Châu Gia Hạnh lại nhảy vào, như nghe được câu chuyện bát quái thú vị. 

"Nó bị bọn kia chặt thành nhiều khúc à?"  

"Thật không đấy? Đỉnh ghê! Tôi thề chuyện này phải hot!"  

Nói rồi lấy điện thoại ra, thậm chí vẫn nở nụ cười.  

"Anh em à, để tôi kể cho nghe, Châu Bảo Nhi…"  

Cậu ta vừa nói vừa bước ra ngoài, đi ngang qua tôi, rõ ràng tôi nghe thấy Bình An phát ra tiếng gầm gừ giận dữ, lộ cả răng nanh.  

Tôi vội vàng trấn an.  

Cắn người thì không được, Bình An của tôi mà cắn người, sẽ chẳng ai dám nhận nữa.  

Tôi an ủi nó, lại quay đầu nhìn.  

Thấy Hứa Anh Tư cúi đầu, nghiêng mặt, ánh mắt đỏ ngầu những tia máu.  

Bàn tay cô ấy dần siết chặt thành nắm đấm.  

Thời gian như bị kéo chậm lại, Hứa Anh Tư bật người qua bàn, cầm cây bút bi chưa đậy nắp trên đó. Gió từ bước lao của cô ấy lại kéo theo tôi trôi bồng bềnh.  

Cô ấy quật ngã Châu Gia Hạnh xuống đất, một tay bóp cổ, tay kia cầm cây bút bi nhắm thẳng động mạch.  

Cô ấy không làm động tác giơ cao tay như trong phim, mà gần như lập tức đ.â. m xuống.  

Dừng lại!  

Tôi hét lớn.  

Đừng vì một người như tôi, mà hủy hoại tương lai tươi đẹp của cô ấy.  

Âm thanh xé tan mọi chướng ngại, cuối cùng cũng đến được tai Hứa Anh Tư.  

Hứa Anh Tư khựng lại, bàn tay cầm bút dừng trên cổ họng của Châu Gia Hạnh chỉ cách một chút xíu.  

Cô ấy cúi đầu, vai run rẩy, rồi từ từ buông bút, ngã quỵ xuống đất.  

Tôi đứng đó, nhìn cô ấy.  

Nhìn cái cách cô ấy cố gắng giữ tôi lại, dù tôi đã không còn ở bên.  

Làm sao tôi có thể yên lòng rời đi đây?  

Bên ngoài trời tối đen, ánh sáng đèn chỉ chiếu sáng được một khoảng nhỏ.  

Bình An từ từ bước tới, nằm xuống giữa tôi và Hứa Anh Tư, nhìn tôi, rồi lại nhìn cô ấy.  

Hứa Anh Tư nhìn theo ánh mắt của Bình An, chậm rãi ngước lên. Từng chút một, cô ấy nhìn thẳng vào tôi.  

Giây phút đó, tôi có cảm giác cô ấy thực sự nhìn thấy tôi.  

Cô ấy bỗng chốc sụp đổ, thân người cong lại như một con tôm đã chín tới, hai tay từ từ đưa lên che lấy khuôn mặt.  

Rồi nước mắt xen lẫn nước miếng nhỏ giọt xuống đất, tiếng nức nở không thành lời lọt vào tai tôi.  

Nỗi đau dâng trào, như băng tuyết không cách nào tan biến.  

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!