1
Ngày đầu tiên sau khi tôi ch/ết, không ai phát hiện ra.
Tôi lơ lửng trên không, nhìn xuống thân thể tan nát của mình, cảm thấy buồn nôn.
Đôi mắt tôi mở trừng trừng, cổ tay bị bẻ gãy, bụng bị rạch một lỗ lớn, mất đi một vài thứ bên trong. Chân trái nằm bên phải, còn chân phải lại nằm bên trái.
Hóa ra, tôi ch/ết thảm như vậy.
Gió mang theo mùi m.á. u tanh nồng, cuốn đến chỗ linh hồn trong suốt của tôi lơ lửng trên không.
Tôi không thể chịu nổi nữa.
Nơi này quá lạnh lẽo, rõ ràng là mùa hè, nhưng lại như âm 30 độ vậy.
Tôi lắc lư cơ thể, dựa theo ký ức còn sót lại mà trở về nhà.
Trong nhà sáng rực ánh đèn, nhưng vẫn lạnh lẽo vô cùng.
Mẹ nằm trên ghế sô pha, nở nụ cười ngọt ngào, ngắm nghía món quà mà con trai bà vừa mua cho bà
- một quả cầu tuyết chất lượng kém.
Mỗi khi lắc, quả cầu sẽ bốc lên lớp tuyết giả, rồi phủ xuống, chôn lấp hơn nửa người cô bé đang nhảy múa bên trong.
Tôi buồn cười không chịu nổi.
Trên bàn, tấm thiệp viết:
"Mẹ, dù ba ngày nữa mới là sinh nhật của con, nhưng con muốn cảm ơn mẹ. Sinh nhật của con là ngày mẹ chịu đau đớn, chúc mẹ luôn hạnh phúc."
Nét chữ cẩu thả và qua loa, nhưng mẹ lại rất vui, cười đến nỗi khóe mắt cũng hằn rõ nếp nhăn.
Ba thì nhíu mày, lướt điện thoại.
"Vừa nãy ông Lý nói ông ấy thấy sáng nay Châu Bảo Nhi đi cùng một đám côn đồ, thật mất mặt tôi mà!"
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit.
Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
"Bà có số nó không, gọi điện bắt nó cút về đây, quỳ trước cửa năm tiếng đồng hồ!"
Nghe vậy, mẹ cũng cau mày.
"Cái gì? Sao lại như thế được!"
"Con gái sao có thể thế này!"
Nói rồi bà lấy điện thoại ra, liên tục gọi cho tôi. Nhưng bốn, năm cuộc đều là tắt máy, bà tức giận đi ra cửa, đập mạnh cửa một cái.
"Con bé ch/ết tiệt này, lại còn tắt máy."
Tôi nhìn mẹ tức giận, đi xuyên qua cơ thể tôi, rồi lại nằm xuống ghế sô pha.
Đồng hồ treo tường chỉ 10 giờ tối.
Hóa ra đã muộn như vậy rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!