"Ha ha, nhóc Sanh, sao con như sư tử con thế?"
"Không phải! Chú phiền quá!"
Nhìn Cố Tu Viễn vui vẻ cãi nhau với Tống Tiêu Sanh, Tiêu Vân Chử cười lắc đầu. Hôm qua Tống Tiêu Sanh ngủ đến mức tóc tai rối bù, trông không khác gì một con sư tử con xù lông. Cố Tu Viễn kéo nhóc alpha lại chải tóc cho nó, thật ra cũng không quen cho lắm, làm cho đầu thằng nhóc càng rối hơn. Tuy Tống Tiêu Sanh kêu phiền, phản kháng dữ dội, nhưng trong lòng nó không bài xích Cố Tu Viễn.
Sau khi Tống Tiêu Sanh nghỉ đông đã được Tống Thất đưa về chỗ Tiêu Vân Chử. Phần lớn thời gian Tống Tiêu Sanh đều có lớp phải học, thời gian còn lại do nó tự quyết định. Như năm ngoái nếu sắp qua năm mới mà không có lớp, Tống Tiêu Sanh sẽ đến nhà họ Tống hoặc nhà bố mẹ, nhưng năm nay Tiêu Vân Chử định về quê ăn tết, cuối cùng quyết định đưa Tống Tiêu Sanh tới bệnh viện để mình trông nom.
Tuy khi Tống Tiêu Sanh phá phách sẽ khiến người ta đau đầu, nhưng khi ở cạnh dì giúp việc sẽ không giống một bé trai tám tuổi tràn đầy sức sống, cho nó một quyển sách hoặc một bộ lego là nó có thể ngoan ngoãn lại. Các y tá trong phòng cũng rất thích nó, thường giúp Tiêu Vân Chử trông hộ, có thể giúp nó bớt chán hơn.
Mà một người khác… cũng sẽ thường xuyên chạy qua trêu chọc Tống Tiêu Sanh, tiến hành làm một ít "giao lưu giữa alpha".
"Cậu không phải làm việc à?" Tiêu Vân Chử trêu chọc: "Tôi sắp phải đi khám rồi."
"Thật trùng hợp, em vừa khám xong, lát nữa đi tuần phòng là được." Cố Tu Viễn cười nói. Khu nằm viện cùng chung một tầng với phòng làm việc, phòng khám bệnh nằm ở tầng khác, cách nói này rất hợp lý, lại chỉ có hai người bọn họ biết Cố Tu Viễn có "ý định khác" hay không.
Sau tối ngày hôm đó, bầu không khí giữa hai người đã thay đổi. Tầng mờ ám ấm áp dễ chịu như bông như ùa ra, cả hai không cần nói nhiều, nhưng luôn có thể nhìn nhau cười, bầu không khí không ai có thể chen ngang. Hiển nhiên Tống Tiêu Sanh cũng phát hiện, nó chu miệng, cố gắng kéo áo Cố Tu Viễn: "Papa, ba mau đi làm việc đi, để chú Cố lại với con!"
Tiêu Vân Chử còn chưa kịp phản đối, Cố Tu Viễn đã cười hì hì xoa nhẹ lên tóc Tống Tiêu Sanh, nói không sao đâu, yên tâm đi gì đó. Tiêu Vân Chử hết cách, dặn dò Tống Tiêu Sanh vài câu mới ra khỏi phòng làm việc.
"Nhóc Sanh, con muốn ở cùng chú Cố vậy à?"
"Không phải, con chỉ không muốn cho chú ở chung với papa!"
"Thế à…" Cố Tu Viễn dài giọng, nghe vừa vô tội vừa đáng thương: "Ầy, thế chú Cố chơi game với con nhé?"
"Chú, chú lớn vậy rồi còn muốn chơi ké máy chơi game của con à?"
"Vậy con có muốn chơi không?"
"… Muốn!"
Cuộc đối thoại vừa ấu trĩ vừa buồn cười. Tống Thất và Tiêu Vân Chử đều chơi game kém, trước kia có chơi với nó nhưng thỉnh thoảng sẽ bị ghét bỏ, sau khi quen biết Cố Tu Viễn, thằng nhóc này mới tận hứng. Có lẽ Tống Tiêu Sanh biết người chơi được trò chơi này không thể nào không có máy chơi game cho riêng mình, nhưng nó chưa bao giờ vạch trần. Tiêu Vân Chử đứng ở cửa nghe xong, cười lắc đầu mới yên tâm đi khám.
***
"Bác sĩ Tiêu, trông tâm trạng anh có vẻ tốt nhỉ." Chờ bệnh nhân đầu tiên ra ngoài, y tá vừa tiêu độc vừa mỉm cười trêu chọc Tiêu Vân Chử.
"Có à?" Tiêu Vân Chử uống một hớp trà, độ cong khóe môi mãi vẫn không biến mất. Y cúi đầu, tấm rèm cửa sổ được vén lên, ánh sáng chiếu vào góc nghiêng mặt y khiến nó trở nên nhu hòa. Y không trả lời, sửa lại tài liệu của bệnh nhân rồi để y tá mời bệnh nhân tiếp theo đi vào.
Y tá vừa thay số, còn chưa kịp ra ngoài, một alpha trẻ đầu đội mũ lưỡi trai, tay đút vào túi đã đi đến. Tiêu Vân Chử cảm thấy hơi thở của người này rất lạ, đang định bảo y tá đừng tới gần gã, người nọ đột nhiên rút chiếc dao sắc bén, thâm độc trừng Tiêu Vân Chử.
"Á!!!" Mặt y tá thoắt cái trắng bệch, theo phản xạ phát ra tiếng hét chói tai.
Người xung quanh nghe thấy đều tụ lại, alpha kia vung dao lên, lớn tiếng đẩy lùi những người kia: "Không được tới đây! Tao phải báo thù tên lang băm này!"
Tiêu Vân Chử không nhớ dạo này mình có trị cho ca gấp nào không. Nhưng không phải y chưa từng gặp chuyện tương tự, trong khoa tuyến thể luôn gặp phải đủ loại nút thắt yêu đương hận thù. Thừa dịp sức chú ý của alpha bị người ngoài thu hút, y nhanh chóng bấm di động, sau đó mới giơ tay lên: "Tôi ở đây, có chuyện gì cứ nhắm tới tôi, đừng làm người khác khó xử."
"Đúng là nhắm vào mày." Alpha đẩy y tá ra ngoài, "Rầm" một tiếng đóng cửa lại. Gã xoay người, cầm dao tiến từng bước tới gần Tiêu Vân Chử, khóe mắt như muốn nứt ra, con ngươi đỏ ngầu ngập tràn căm hận, dưới mắt có quầng thâm đen, giữa cơn giận dữ là bất lực và tiều tụy.
Tiêu Vân Chử không thấy sợ hãi. Y biết có lẽ người này cũng không muốn làm y bị thương. Có lẽ gã chỉ đang cùng đường, không biết phải làm sao nên mới xả giận lên người khác. Làm bác sĩ khoa tuyến thể mấy năm nay, Tiêu Vân Chử đã thấy quá nhiều. Alpha rời khỏi bạn đời mới biết hối hận, nếu cố gắng níu kéo mà không níu kéo được, có vài người trong số họ sẽ đổ lỗi lên đầu bác sĩ chữa bệnh, làm phẫu thuật xóa bỏ đánh dấu cho bọn họ.
Tiêu Vân Chử không tán thành hành vi như vậy, nhưng y phải nghĩ cho sự an toàn của mình. Y giơ tay lên, duy trì im lặng, chừa cho alpha trẻ tuổi đang giương nanh múa vuốt trước mặt một ít cảm giác an toàn và không gian xả giận.
"Em ấy là beta… Rõ ràng em ấy là beta, vì sao lại vứt bỏ tao! Tao thích em ấy, cho nên muốn đánh dấu thì có gì sai!" Alpha trừng to mắt, giống hệt một con mèo hoang bị thương tới xù lông. Mũi dao sắc bén chỉa vào Tiêu Vân Chử, tay gã lại khẽ run rẩy: "Đều tại mày… Đều tại mày! Là do mày nói lung tung với em ấy, em ấy mới có thể rời khỏi tao, mới đề nghị chia tay với tao!
Sao tao có thể… Sao tao có thể không thích em ấy…"
Tiêu Vân Chử lập tức hiểu ra người mà alpha nhắc đến là ai. Y mới chỉ gặp một bệnh nhân beta bị alpha cắn tới mức máu tươi đầm đìa, từ không xem vết thương alpha mang đến là chuyện gì to tát tới tận lúc mờ mịt đau khổ, lại đến dù bị alpha tấn công tuyến thể sắp cắn nát cũng phải chia tay. Độ cong bên môi y hơi cụp xuống, đáy mắt lộ ra vẻ lạnh lùng. Nhưng ngoài mặt y vẫn cong đôi mắt, cố gắng dịu giọng: "Cậu hẳn nên nói chữ "thích" này với người cậu yêu mới phải, đừng đứng đây nói với tôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!