*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khương Trạm gõ điện thoại, hỏi một câu: "Cậu tên gì?"
Vệ Tiểu Trì: ???
Thấy cậu ngơ ngơ ngác ngác, Khương Trạm không nén được lửa giận, trừng mắt với cậu: "Tên WeChat của cậu!"
"Là tên thật ấy, Vệ Tiểu Trì." Nhóm chat lớp A1 yêu cầu dùng tên thật, Vệ Tiểu Trì cũng không biết đặt tên WeChat là gì nên dùng tên mình luôn cho đỡ rách việc.
Khương Trạm tìm thấy tên Vệ Tiểu Trì, chuyển qua một ngàn tệ.
Vệ Tiểu Trì nhận được tiền thì ngẩng đầu nhìn Khương Trạm, đôi mắt lộ vẻ kinh ngạc.
Ánh đèn huỳnh quang hắt xuống phủ một lớp sương lạnh trên gương mặt của alpha, Khương Trạm thong thả nhét điện thoại vào túi áo.
"Đi thôi." Khương Trạm đứng dậy, đi ra khỏi bệnh viện.
Vệ Tiểu Trì lẽo đẽo theo sau Khương Trạm, hai người một trước một sau rời khỏi bệnh viện, không ai mở miệng suốt cả dọc đường.
Vệ Tiểu Trì không quen đường xá khu này, định hỏi thăm tuyến xe buýt về nhà thì Khương Trạm đã vẫy tay gọi một chiếc taxi.
Dưới sự ra hiệu của Khương Trạm, Vệ Tiểu Trì mơ màng ngồi vào xe.
Khương Trạm không lên xe, đứng bên ngoài đóng cửa lại giúp Vệ Tiểu Trì.
Dáng người alpha cao ngất, từ góc nhìn của Vệ Tiểu Trì chỉ có thể nhìn thấy sống mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng cùng đường nét khuôn mặt hòa vào lớp ánh sáng mờ ảo của anh.
Dù Khương Trạm có xấu tính xấu nết đến đâu thì chẳng ai có thể phủ nhận vẻ ngoài xuất sắc của anh, ngũ quan ấy sắc sảo đến mức ngang tàng.
Giây phút này, tim Vệ Tiểu Trì đập thình thịch, nhưng không phải vì bị vẻ đẹp của Khương Trạm mê hoặc mà vì sợ hãi.
Khương Trạm có ý gì đây?
Gọi chiếc xe này cho cậu để cậu tự về nhà ư?
Tuy nói vậy có vẻ mặt dày quá, nhưng chẳng lẽ bắt cậu tự thanh toán tiền xe?
Tiền xe lúc đi do Khương Trạm trả, Vệ Tiểu Trì nhớ là hơn ba mươi, gần bốn mươi tệ, thật ra quãng đường không quá xa, ngặt nỗi giá cước mở cửa ở thành phố của bọn họ vốn đã đắt.
Bốn mươi tệ tiền xe đấy, Vệ Tiểu Trì nào dám đi, Khương Trạm vừa đóng cửa xe lại cho cậu đã bị Vệ Tiểu Trì đẩy ra ngay.
Tài xế ngồi ghế trước bày ra vẻ mặt hoang mang: "Rốt cuộc có đi hay không?"
"Không đi."
"Đi."
Giọng Vệ Tiểu Trì và Khương Trạm vang lên cùng lúc.
Qua cửa xe, ánh mắt của Khương Trạm quét qua sắc lẹm như dao khiến Vệ Tiểu Trì sợ run lên, nhưng vẫn kiên quyết xuống xe.
Mày Khương Trạm nhíu lại đến mức có thể kẹp chết hai con ruồi: "Cậu làm gì đấy?"
"Tớ về bằng xe buýt." Vệ Tiểu Trì nặn ra một lý do, "Về sớm quá, tớ sợ để ba tớ nhìn thấy khuôn mặt bầm dập này."
Hiển nhiên Khương Trạm không thể hiểu được suy nghĩ Vệ Tiểu Trì, nhìn cậu với vẻ mặt khó có thể nắm bắt làm Vệ Tiểu Trì như ngồi trên đống lửa.
Tài xế taxi cuối cùng cũng mất sạch kiên nhẫn: "Không phải chứ, rốt cuộc hai cậu có đi không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!