Nhìn nước mắt Vệ Tiểu Trì rơi lã chã, Khương Trạm nuốt câu "Cậu chán sống rồi à" xuống bụng.
Vệ Tiểu Trì ăn vài cú nên mặt loang lổ xanh đỏ, nhất là má trái sưng vù một mảng lớn, nhưng Hàn Tử Ương liếc mắt một cái là nhận ra cậu ngay.
Hàn Tử Ương chọc nhẹ vào má trái của Vệ Tiểu Trì, dù cậu ta không dùng nhiều sức nhưng cơ mặt của beta vẫn khẽ co giật.
Đây là phản ứng tự nhiên không chút giả trân.
Xem ra vết thương này không phải do hóa trang mà là thật.
Hàn Tử Ương lúng búng, "Không phải chứ, mày bị sao thế, bị đánh xong nghĩ quẩn nên lao ra giữa đường đấy à?"
Đội bóng rổ vừa kết thúc buổi huấn luyện, cả nhóm đang rời khỏi trường, đang đi ngon lành thì Vệ Tiểu Trì bỗng lao thẳng ra đường như ruồi nhặng mất phương hướng.
Nếu không phải anh Trạm nhanh tay lẹ mắt kéo người lại thì xe tải kia đâm vào, Vệ Tiểu Trì sẽ lập tức từ người sống sờ sờ biến thành một đống cà chua nát bấy.
Cổ họng Vệ Tiểu Trì như bị nhét hai cân bông ướt, giọng nói phát ra vô cùng mơ hồ.
Hàn Tử Ương thấy miệng cậu mấp máy nhưng không nghe được cậu nói gì.
"Nói to lên chút coi, mày là muỗi à, tiếng muỗi vo ve còn lớn hơn mày." Hàn Tử Ương chọc vào gò má sưng đỏ của Vệ Tiểu Trì.
Khương Trạm đứng ngay trước mặt Vệ Tiểu Trì, tay Hàn Tử Ương cứ chọc qua chọc lại dưới mí mắt anh khiến Khương Trạm phát phiền, hất bay tay cậu ta.
Mu bàn tay Hàn Tử Ương đỏ một mảng nhưng không dám hó hé gì, ngoan ngoãn rụt tay về.
Cặp kính đặc trưng của Vệ Tiểu Trì đã mất, Khương Trạm mất mười mấy giây mới nhận ra cậu, nhíu mày hỏi, "Ai đánh?"
Chuyện hôm nay đã dọa Vệ Tiểu Trì sợ mất mật, các chức năng trên cơ thể rối loạn, tứ chi bủn rủn, nói năng cũng không lưu loát.
Cũng may Phương Trị Tín tự dâng mình tới cửa, hắn sợ Vệ Tiểu Trì sẽ báo cảnh sát nên cũng đuổi theo.
Không ngờ bên cạnh Vệ Tiểu Trì có mấy alpha cao to đang vây quanh, Phương Trị Tín nhìn kỹ lại... Đệt, toàn là người quen cũ.
Đối với Khương Trạm, Phương Trị Tín chẳng phải là người xa lạ gì, dù sao cũng từng bị anh đánh không ít lần.
Thấy Phương Trị Tín ở đây, không cần Vệ Tiểu Trì nói thì Khương Trạm đã hiểu ngay, rũ mắt lơ đãng hoạt động cổ tay, sau đó dùng một quyền quật ngã Phương Trị Tín.
Từ trên cao nhìn xuống Phương Trị Tín đang co quắp trên nền đất, ánh mắt Khương Trạm như thể đang nhìn một đống rác.
"Không phục à?" Khương Trạm xách Phương Trị Tín lên, nâng gối thúc vào bụng hắn, "Vậy thì tới tìm tao này, bắt nạt cậu ấy làm gì?"
Hàn Tử Ương: ???
Chuyện gì đây? Anh Trạm đang ra mặt cho nhóc bốn mắt ư?
Hơn nữa nghe giọng điệu này, Phương Trị Tín đánh nhóc bốn mắt là để khiêu khích anh Trạm cho nên anh Trạm mới ra mặt giúp cậu.
Không phải chứ, giữa hai người này đã xảy ra chuyện gì mà cậu ta không biết sao?
Hàn Tử Ương đang hoang mang thì mắt chợt liếc thấy hai kẻ lấm la lấm lét.
Trí nhớ tốt của cậu ta tốt lắm, lại không mắc chứng mù mặt nhẹ như Khương Trạm nên nhìn thoáng qua liền nhận ra hai đứa này chính là hai tên côn đồ cắc ké đi theo Phương Trị Tín.
Hai tên tóc vàng nhạy bén cảm nhận được ánh mắt của Hàn Tử Ương quét qua, lạnh toát sống lưng, lập tức quay đầu bỏ chạy.
Hàn Tử Ương tiện tay ném cái túi đeo vai sang người Tưởng Duệ, cười lạnh, "Đã đến rồi còn gấp gáp cái gì?"
Cậu ta sải ba bước làm hai, vọt lên tung một cú đá thẳng vào lưng một tên tóc vàng, "Tụi mày coi bọn tao chết hết rồi hả, dám chặn người ngay trước cổng trường Nhị Trung?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!