Chương 7: Òa khóc

Đợi Phương Trị Tín dẫn con chó và đám đàn em chạy đi, Vệ Tiểu Trì mới dám men theo lối cũ trở lại con hẻm.

Cậu đứng ở đầu ngõ, dáng vẻ thập thò trông rất khả nghi.

Gương mặt alpha chìm trong bóng tối, đôi mắt đen láy ngông cuồng lạnh lùng, gò má bầm tím, khóe môi trầy xước đang ngậm một điếu thuốc.

Trông cũng đẹp phết ấy chứ.

Hoa hồng tuy thơm nhưng lại có gai, cho nên Vệ Tiểu Trì không để vẻ đẹp trước mắt làm mình sa vào cám dỗ.

"Chưa no đòn phải không?" Khương Trạm dùng ánh mắt hình viên đạn đầy chết chóc trừng cậu.

"Vừa nãy tớ dắt con husky kia đi đấy." Vệ Tiểu Trì vội nói, "Tớ không cùng một phe với bọn họ đâu."

Khương Trạm thoáng nhìn Vệ Tiểu Trì lần nữa, thờ ơ "À" một tiếng, "Thì ra là cậu."

Vệ Tiểu Trì không biết Khương Trạm có nhận ra mình hay không, chậm rãi bước tới chỗ anh.

Vệ Tiểu Trì cứ lấy làm lạ, sao điếu thuốc trong miệng Khương Trạm mãi mà vẫn chưa chịu châm lửa, đến gần mới phát hiện đó là một cây kẹo thuốc lá.

Khương Trạm đang nhai đầu lọc điếu thuốc, có vẻ kẹo hơi dính răng nên mặt anh nhăn nhó và đầy vẻ chê bai, cuối cùng nhổ nó ra.

Vệ Tiểu Trì:...

Khương Trạm bỗng nói, "Cảm ơn chuyện lúc nãy nhé."

Vệ Tiểu Trì không ngờ tên trùm trường này lại lịch sự như vậy, cuống quýt xua tay tỏ ý không cần khách sáo.

Khương Trạm bước lên hai bước, cúi người đứng trước mặt Vệ Tiểu Trì, đôi mắt đen láy như dã thú, lóe lên ánh sáng lạnh thấu xương.

"Chuyện hôm nay không được phép nói với ai."

Lời nói mang theo sự uy hiếp, Vệ Tiểu Trì nào dám không đồng ý, gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, cặp kính trên sống mũi cũng trượt lên trượt xuống theo từng động tác của cậu, trông khờ không tả nổi.

Khương Trạm thấy cậu biết điều, đứng thẳng người chuẩn bị rời đi, Vệ Tiểu Trì run rẩy gọi anh lại—

"À này..."

Khương Trạm nhìn về cậu, "Còn chuyện gì nữa?"

Vệ Tiểu Trì hỏi, "Cậu còn nhớ tớ không?"

Đôi lông mày anh tuấn của Khương Trạm nhướn lên, vẻ mặt kiểu "cậu là ai vậy", thái độ quỵt nợ một cách trắng trợn.

Vệ Tiểu Trì vất vả lắm mới tạo ra được cơ hội "báo đáp ân tình", lần này nhất định không thể để anh bùng nợ được.

"Thứ ba tuần trước, cậu chặn xe đạp của tớ bảo muốn mượn năm mươi tệ để gọi xe, cậu còn nhớ không?" Cậu lo lắng nhìn Khương Trạm, sợ đối phương nói không nhớ.

Cũng may là Khương Trạm còn chưa trơ trẽn đến thế, nhìn Vệ Tiểu Trì hai lần rồi như sực nhớ ra, "Là cậu à, nhóc đeo kính, tôi nhớ rồi."

Khương Trạm mắc chứng mù mặt nhẹ, chỉ nhớ người thông qua đặc điểm cơ thể, anh lấy điện thoại ra, "Năm mươi tệ đúng không?"

Tim Vệ Tiểu Trì lại treo lơ lửng, vội vàng nói: "Không phải năm mươi, cậu mượn tớ năm mươi nhưng tớ đã đưa cho cậu một trăm bảy mươi sáu tệ lận."

Khương Trạm không để tâm, chỉ nói, "Wechat."

Vệ Tiểu Trì ngẫm một lúc mới nhận ra ý Khương Trạm là muốn chuyển khoản qua WeChat cho mình, vội vàng lấy điện thoại ra mở WeChat lên.

Cậu rất ít khi sử dụng điện thoại, WeChat và Alipay cũng chưa liên kết với thẻ ngân hàng, thậm chí chưa từng mua sắm online, bình thường đều dùng tiền mặt để mua đồ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!