Chương 6: Ông bà ta nói không sai mà, quân tử báo thù mười năm chưa muộn.

Vệ Tiểu Trì lảng vảng cách đó không xa, ánh mắt như hoá thành hình dán chặt vào Khương Trạm đang nhảy nhót trên sân bóng rổ, phát ra từng tia oán hận.

Là một alpha hàng đầu, tứ chi của Khương Trạm thon dài và khỏe khoắn, với sức bật đáng kinh ngạc, chỉ một cú nhảy anh đã có thể dễ dàng úp bóng vào rổ bằng một tay.

Khi anh thực hiện cú dunk, đường nét cơ bắp trên cánh tay uyển chuyển mà rắn chắc.

Đồng đội vui vẻ đập tay ăn mừng pha bóng đẹp này, Hàn Tử Ương lơ đễnh nhìn xung quanh.

Tưởng Duệ tò mò hỏi, "Nhìn gì thế?"

"Mấy nay tao cứ cảm giác có ai đó đang nhìn tao chằm chằm ấy." Hàn Tử Ương bồn chồn nói, "Làm mắt trái của tao giật mãi không ngừng, mày xem lại bắt đầu giật rồi đây này."

Tưởng Duệ cười mắng: "Mẹ nó mày xem phim kinh dị nhiều quá rồi đấy."

"Xem phim kinh dị cái đéo gì." Hàn Tử Ương mặt đen như đít nồi.

Tưởng Duệ khoác tay lên cổ Hàn Tử Ương, "Đừng suy nghĩ vớ vẩn, huấn luyện viên bảo bọn mình tập hợp kìa."

Thấy Tưởng Duệ không tin mình, Hàn Tử Ương đen mặt ôm quả bóng vào ngực, đi về phía huấn luyện viên để tập hợp.

Sau khi Khương Trạm vận động xong thì vẻ mặt có đôi phần lười nhác, theo sau Hàn Tử Ương.

Như có linh cảm, đôi mắt khép hờ của Khương Trạm chợt trở nên sắc bén, vẫn giữ vẻ kiêu ngạo thường thấy, anh dựa vào trực giác nhạy bén bỗng nhìn về một hướng.

Ở phía bên kia sân thể dục có một cái đầu thò ra từ đằng sau thân cây ngô đồng, đụng phải tầm mắt của Khương Trạm thì vội vàng rụt lại.

Vệ Tiểu Trì ôm đầu, ba chân bốn cẳng co giò chạy biến.

Thấy Khương Trạm không đuổi theo, Vệ Tiểu Trì mới dừng bước, lồng ng. ực cậu phập phồng như cái máy thông gió bị hỏng hóc, thở hổn hển.

Mãi mới điều hòa được nhịp thở, Vệ Tiểu Trì dùng ánh mắt u oán như Sadako nhập thể nhìn về phía sân bóng rổ.

Cậu thật sự không hiểu đám con ông cháu cha này nghĩ gì trong đầu, rõ ràng không thiếu chút tiền ấy vậy mà chẳng chịu trả cho cậu.

Đây chính là bí quyết khiến bọn họ phát tài sao? Đến cả liêm sỉ cũng không cần nữa.

Vệ Tiểu Trì cũng ghét cái sự nhát cáy này của mình.Tà dương qua triền núi, áng mây ráng đỏ dần phai nhạt hòa vào bầu trời xám xịt.

Quay lại lớp lấy vở bài tập tiếng Anh xong, sân bóng gần như đã vắng tanh, chỉ còn lại hai thành viên đội bóng đang dọn dẹp.

Không được phép đạp xe trong khuôn viên trường nên Vệ Tiểu Trì chậm rãi đẩy xe bước ra khỏi trường.

Hôm nay Vệ Đông Kiến ở nhà, Vệ Tiểu Trì không muốn ăn cơm chung với ông ta nên lấy cớ quay lại trường để lấy vở bài tập tiếng Anh.

Quan hệ giữa Vệ Tiểu Trì và Phương Viện không quá tệ, cả hai vẫn giữ phép lịch sự tối thiểu và có chừng mực với nhau, cậu không ghét Phương Viện, đôi khi còn có thể thấu hiểu được một số hành vi của cô.

Nhưng Vệ Tiểu Trì lại chất chứa rất nhiều căm hận với người ba ruột như Vệ Đông Kiến.

Có lẽ vì là ruột thịt nên mới nảy sinh hy vọng, nhưng càng hy vọng thì chỉ càng nhận lại thất vọng mà thôi.

Ra khỏi trường, Vệ Tiểu Trì đẩy xe thêm một đoạn nữa rồi mới cưỡi lên, vòng sang một con đường xa hơn mà trước nay mình chưa từng đi.

Ánh đèn đường rải đầy những vệt sáng màu cam xuống đường nhựa, Vệ Tiểu Trì thong dong đạp xe len lỏi qua từng phố lớn ngõ nhỏ.

Lúc đi ngang qua một ngã rẽ, cậu chợt nghe thấy tiếng chó sủa xen lẫn giọng nói của ai đó.

"Ơ kìa, sao hôm nay chỉ có mình mày thế này, đám thái giám cạnh mày đi đâu hết rồi?"

Giọng điệu quái gở, có phần quen thuộc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!