Trong hiệp một, Nhị Trung bị dẫn trước mười bốn điểm dưới tần suất tấn công dồn dập của trường trung cấp nghề Ích Dương.
Khoảng cách này cực kỳ nguy hiểm, không chỉ vì cách biệt quá lớn mà còn vì để phòng thủ trước trung cấp nghề Ích Dương, phía Nhị Trung đã dốc toàn lực khiến thể trạng hao mòn nghiêm trọng.
Đặc biệt là Lý Tùy Lâm, mặc dù chấn thương ở chân của cậu ta đã gần khỏi nhưng thời gian dưỡng thương đã khiến cậu ta bỏ lỡ nhiều bài tập thể lực. Lần này đối thủ lại là Bách Luân, cậu ta cần phải tập trung toàn bộ tinh thần để phòng thủ.
Sau hai mươi phút thi đấu, Lý Tùy Lâm lộ rõ vẻ mệt mỏi, trở về phòng thay đồ ngồi trên băng ghế bổ sung nước.
Mồ hôi nóng hổi chảy thành hàng, từng giọt rơi xuống từ cái cằm nhẵn nhụi của Lý Tùy Lâm, thấm ướt áo đấu màu trắng bằng những vệt nước sẫm màu.
Huấn luyện viên đưa cho cậu ta một cái khăn, "Không sao chứ, Tùy Lâm?"
Lý Tùy Lâm nhận lấy lau mồ hôi trên mặt, "Không sao, nghỉ một lát là ổn thôi."
Những người khác cũng không khá hơn là bao, dựa vào tủ thay đồ uống nước thể thao ừng ực.
Huấn luyện viên lo lắng nhìn cả đội, chợt nhận ra thiếu mất một người, "Khương Trạm đâu?"
Hàn Tử Ương và Tưởng Duệ nhìn nhau, cả hai đều thấy vẻ mờ mịt trong mắt đối phương.
Hàn Tử Ương đặt câu hỏi trước, "Vừa nãy không phải anh Trạm đi trước mày sao?"
Tưởng Duệ lườm Hàn Tử Ương, "Mày tưởng tao giống mày chắc? Hận không thể nhét anh Trạm vào lưng quần? Tao còn chẳng biết nó đi trước tao, hơn nữa để ý hướng đi của anh Trạm chẳng phải là nhiệm vụ của tên chó săn như mày sao?"
Hàn Tử Ương: "Phắn."
Triệu Tử Phong dùng mu bàn tay lau mồ hôi, "Vậy người đâu rồi?"
Mắt Hàn Tử Ương sáng lên, "Chẳng lẽ đi tìm tên trâu điên kia đánh nhau rồi? Không được, tao phải đi xem."
"Nó không đi tìm Tiết Phụng đâu." Lý Tùy Lâm mở miệng, khẽ liếc nhìn Hàn Tử Ương, "Mày cứ ngoan ngoãn ở đây cho tao, không được đi đâu hết."
Khí thế gây chuyện của Hàn Tử Ương lập tức xìu xuống, miệng lẩm bẩm không biết đang than vãn điều gì.
Thấy dáng vẻ hèn nhát không dám cãi lại Lý Tùy Lâm, Tưởng Duệ hả hê vỗ mông cậu ta, "Nhóc Hàn à, bớt làm anh cậu lo lắng đi."
Hàn Tử Ương trả đũa bằng một chiêu khỉ trộm đào, "Phắn."
(Bóp trym.)
Tưởng Duệ khom lưng, nhăn nhó chửi, "Đệt."
"Thấy các em vẫn còn sức đùa giỡn thì tôi yên tâm rồi." Huấn luyện viên vỗ tay, "Nhưng bây giờ chúng ta không có thời gian lãng phí. Tập trung lại đây bàn chiến thuật sắp tới."
Triệu Tử Phong nhìn về phía cửa, do dự nói, "Nhưng anh Trạm vẫn chưa về."
Huấn luyện viên vỗ vai Triệu Tử Phong, dùng giọng điệu của người từng trải nói, "Yên tâm đi, lát nữa cậu ta sẽ quay lại thôi."
Bây giờ không biết đang âu yếm với nhóc omega kia ở chỗ nào rồi.
Trong hiệp một, Khương Trạm bị người ta block, với tính cách kiêu ngạo ngông cuồng của anh mà phải chịu nỗi nhục nhã như vậy, chắc chắn không vui nổi.
Huấn luyện viên mặc kệ anh, để nhóc người yêu của Khương Trạm dỗ dành anh cũng được.Lưng Vệ Tiểu Trì dựa vào góc tường lạnh lẽo, một bàn tay giữ chặt gáy cậu như kìm sắt. Cậu bị ép ngẩng đầu đón nhận nụ hôn nóng bỏng của đối phương.
Khương Trạm dán chặt vào hai cánh môi Vệ Tiểu Trì, tham lam ngậm lấy, không ngừng thay đổi góc độ mút mát.
Anh siết chặt bả vai Vệ Tiểu Trì, ghìm chặt omega vào lòng mình. Hơi thở nóng rực phả ra như muốn thiêu đốt Vệ Tiểu Trì.
Nụ hôn của Khương Trạm mãnh liệt nhưng vụng về.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!