*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vệ Tiểu Trì không ngờ mình lại chạm mặt Khương Trạm ở đây, tâm tình lập tức trở nên rối rắm.
Hàn Tử Ương và Khương Trạm vốn như hình với bóng, không thể tách rời nhau.
Hôm nay cũng không phải ngoại lệ, Hàn Tử Ương đang đứng cách Khương Trạm không xa, kẹp điện thoại bên tai, ánh mắt đảo quanh bốn phía, cau mày nói gì đó với người ở đầu dây bên kia.
Cùng lúc đó, bên tai Vệ Tiểu Trì truyền đến giọng nói, "Sao không nói gì nữa?"
Không may thay, khẩu hình miệng của Hàn Tử Ương cũng là "Sao không nói gì nữa".
Ôi đệt!
Đồng tử Vệ Tiểu Trì co rút, ngay khi tầm mắt Hàn Tử Ương sắp quét qua, cậu cuống quýt quay lưng lại.
Đồ chó Khương Trạm, có tiền mua nước giải khát lại không có tiền trả nợ!
Vì đạo đức nghề nghiệp không cho phép, chứ không cậu đã nhổ nước bọt vào ly nước của Khương Trạm rồi.
Vệ Tiểu Trì rủa thầm trong bụng, nhưng ngoài miệng lại vô cùng lễ phép, "Tôi nhìn thấy cậu rồi, có phải cậu mặc bộ đồ bóng rổ màu đỏ không?"
Học kỳ trước Hàn Tử Ương bắt chước Sakuragi Hanamichi nhuộm quả đầu đỏ chót, bị Ngụy Dân Chinh túm cổ áo bắt cạo trọc ngay trước cổng trường.
(Sakuragi Hanamichi: Một nhân vật trong Slam Dunk.)
Hôm nay cậu ta mặc bộ đồ bóng rổ số 10 y chang Sakuragi Hanamichi, dưới chân còn mang đôi giày thể thao cùng tông màu trông rất đỗi diêm dúa.
"Đúng vậy." Hàn Tử Ương như ông nội người ta, "Mang qua đây mau lên, tôi chờ lâu lắm rồi đấy."
Dứt lời đã cúp máy.
Vệ Tiểu Trì len lén nhìn Khương Trạm... thấy anh đã rời khỏi sân bóng rổ rồi băng qua khu nghỉ ngơi, chống tay lên lan can và nhấc đôi chân dài vọt qua, đi về phía nhà vệ sinh.
Vệ Tiểu Trì nhìn đau đáu theo bóng lưng của Khương Trạm, mặt đầy vẻ u oán như Sadako nhập thể.
Sợ giao hàng chậm thì Hàn Tử Ương sẽ đánh giá xấu cho quán trà sữa nên Vệ Tiểu Trì bèn thu hồi ánh mắt, đưa tay đè vành mũ xuống.
Để tránh bị Hàn Tử Ương nhận ra, Vệ Tiểu Trì còn tháo kính ra nhét vào trong túi.Hàn Tử Ương mồ hôi nhễ nhại, cũng muốn đi rửa mặt với Khương Trạm nhưng cậu ta còn phải ở đây đợi lấy nước.
"Xin chào, anh là người đã đặt tám ly nước phải không?" Vệ Tiểu Trì cúi đầu, cố tình hạ thấp tone giọng, hỏi bằng chất giọng ồm ồm.
Hàn Tử Ương đáp "ừm", nhận lấy mấy ly nước.
Thấy đồ uống đã được giao tới, một đám người xúm lại, miệng rối rít "Cảm ơn bố Hàn đã bao" rồi thuần thục chia nhau nước giải khát.
"Tao gọi nước dừa."
"Ly trà sữa truyền thống của tao."
"Vãi, ly full topping này thằng nào gọi thế, không sợ nghẹn à?"
Hàn Tử Ương chen vào vòng vây, gào lên, "Nước chanh của anh Trạm đấy, bọn mày đừng có động tay vào ly của anh ấy, in dấu tay lên đó là ảnh lại nổi cáu bây giờ."Vệ Tiểu Trì không đeo kính, cũng không dám ngẩng đầu nhìn đám người trước mặt nên chẳng biết ai ra ai.
Nhưng cậu có thành kiến rằng, mấy đứa chơi chung với trùm trường chỉ có thể là bọn học sinh hư thôi, như cách mà đám mọt sách chỉ kết bè với nhau ấy.
Nhân lúc tên thần giữ cửa Hàn Tử Ương bị thức uống giữ chân, Vệ Tiểu Trì chưa từ bỏ ý định, đến nhà vệ sinh tìm Khương Trạm.
Quảng trường Trung tâm Thể thao là con đường Vệ Tiểu Trì bắt buộc phải đi qua mỗi khi về nhà, nhưng từ lúc xây xong đến nay thì đây là lần đầu tiên cậu đặt chân tới.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!