Chương 49: Hôn tới tấp

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Một tiếng còi vang lên, trận đấu chính thức bắt đầu.

Khương Trạm tranh bóng với gã cao kều của đội Ích Dương. Đối phương cao hơn anh mười phân, sức bật cũng kinh người không kém.

Gã cao kều gầm lên một tiếng, vọt tới chuyền bóng cho đồng đội, giúp Ích Dương giành được quyền kiểm soát lượt bóng đầu.

Nhị Trung nhanh chóng lui về phòng thủ nhưng tốc độ kém xa Ích Dương.

Cầu thủ số 11 của Ích Dương thực hiện một cú úp rổ sau lưng đầy uy lực, mang về hai điểm cho đội nhà.

Cú ném này là sự kết hợp hoàn hảo giữa sức mạnh và mỹ cảm

- bật nhảy lên rổ, xoay người trên không, quay lưng về phía rổ mà vẫn dứt khoát úp bóng vào trong.

Bách Luân tiếp đất vững vàng, thoải mái xoay vai giãn cơ.

Cả khán đài bùng nổ, tiếng reo hò như muốn lật tung nóc nhà, khán giả đồng thanh hô tên Bách Luân.

Ban đầu Vệ Tiểu Trì còn thấy ồn ào, nhưng đến khi nghe rõ cái tên Bách Luân, radar trong người cậu dựng lên, rướn cổ nhìn về phía người kia.

Cậu từng nghe danh người này

- học lực siêu phàm, thành tích ngang ngửa Lý Tùy Lâm nhưng lại vào trường trung cấp nghề Ích Dương...

Không phải trường trung cấp nghề Ích Dương quá tệ, mà ngược lại nó còn là trường trung học phổ thông thể dục thể thao hàng đầu cả nước, nơi đã sản sinh ra vô số nhà vô địch.

Là một trường chuyên thể dục thể thao, thành tích thi đấu của trung cấp nghề Ích Dương rất ấn tượng. Song thành tích học tập thì khó nói... năm nào cũng đội sổ.

Bách Luân

- người văn võ song toàn hiếm hoi, một mình kéo điểm trung bình của cả trường trung cấp nghề Ích Dương lên.

Mọi người hay đùa rằng thành tích của một mình Bách Luân có thể nuôi sống hai lớp.

Tất nhiên chỉ nói cho vui, nhưng đủ thấy học lực của cậu ta kinh khủng thế nào. Người có thành tích sánh ngang với Lý Tùy Lâm chỉ đếm trên đầu ngón tay, Bách Luân là một trong số đó.

Ngoài học giỏi, người ta còn chơi bóng rổ rất cừ, là cầu thủ ngôi sao của đội bóng rổ, vị trí hậu vệ ghi điểm.

Thiên tài phải để thiên tài đối phó, Lý Tùy Lâm mỉm cười lại gần cậu ta.

Khóe miệng Bách Luân giật giật, nụ cười đó khiến sống lưng cậu ta lạnh toát.Điều Vệ Tiểu Trì lo lắng đã xảy ra, khi đến lượt Nhị Trung tấn công, quả nhiên gã cao kều kia là người kèm Khương Trạm.

Lúc trái tim Vệ Tiểu Trì treo lên tận cuống họng, mấy bóng người cao lớn đổ xuống từ đằng sau, rồi lững thững lướt qua đầu Vệ Tiểu Trì và ngồi xuống hàng ghế sau lưng cậu.

"Ấy chà, cáo già đối đầu cáo già, trận này đáng xem đấy."

"Tao cược một đồng, đặt cửa cáo già của Nhị Trung thắng."

"Nó cáo thật, nhưng tao ủng hộ Ích Dương cơ. Thằng bên trường Nhị Trung bị thương ở chân rồi nên không chơi cả trận được đâu."

Vốn dĩ Vệ Tiểu Trì không biết họ đang nói tới ai, khi nghe thấy chữ bị thương mới nhận ra người họ nói đến là lớp trưởng của mình

- Lý Tùy Lâm.

Cáo già mà họ nói, hóa ra lại là lớp trưởng của cậu!

Tam quan của Vệ Tiểu Trì sụp đổ, cái biệt danh này chẳng liên quan gì đến hình tượng của Lý Tùy Lâm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!