Chương 48: Không cho phép cậu giận!

Buổi huấn luyện kéo dài một tiếng rưỡi. Các thành viên đội bóng rổ lần lượt rời đi, chỉ còn lại đám tân binh lớp mười ở lại dọn dẹp.

Sau khi họ lau xong sàn gỗ khu vực chơi bóng và cất bóng vào kho chứa đồ, alpha có dung mạo điển trai vẫn ngồi trong góc chưa có ý định rời đi.

Vài học sinh lớp mười đùn đẩy nhau một hồi, cuối cùng một cậu chàng dũng cảm đứng ra, hít sâu một hơi rồi đi sang đó.

Cậu chàng mở lời, "Anh Trạm, bọn em dọn xong hết rồi ạ."

Alpha chống hai tay lên lưng ghế, ngồi ngả người ra sau một cách biếng nhác, thản nhiên nói, "Các cậu về trước đi, lát nữa tôi sẽ tắt đèn khóa cửa."

Nam sinh: "Cảm ơn anh Trạm, bọn em về trước nhé."

Cả đám xúm xít vui vẻ rời đi.

Vệ Tiểu Trì quay về lớp để lấy đồ, quay lại mới nhận ra sân tập trong nhà rộng lớn đã vắng tanh, chỉ còn lại mỗi mình Khương Trạm.

"Mọi người về hết rồi à?" Vệ Tiểu Trì nhanh chóng bước tới, trên mặt thoáng chút áy náy, "Xin lỗi, tớ quay lại hơi muộn."

Vệ Tiểu Trì nhét vội mấy quyển sách tham khảo vào cặp, kéo khóa rồi đeo cặp lên vai. Cậu nói, "Tớ lấy xong rồi, đi thôi."

Khương Trạm không nhúc nhích.

Vệ Tiểu Trì hơi khó hiểu, "Không đi sao?"

Khương Trạm thu cánh tay đang vắt trên thành ghế về, ngước mắt nhìn Vệ Tiểu Trì, sống mũi cao thẳng được ánh đèn cam chiếu rọi.

Alpha dùng ngón tay mân mê ghế nghỉ, ngượng nghịu nói, "Không phải cậu nói lúc không có ai... sẽ cho tôi ngửi pheromone của cậu sao?"

"..."

Trước đó Khương Trạm không vui nên cậu định giải phóng pheromone để an ủi anh.

Bây giờ bị Khương Trạm nhắc lại, Vệ Tiểu Trì cảm thấy mình giống như một kẻ cuồng phơi bày pheromone, cứ ép alpha nhà lành phải ngửi mùi của mình vậy.

Chẳng khác gì những kẻ bi. ến th. ái thích khoe thân, đều bi. ến th. ái đến mức không thể chấp nhận được.

Vệ Tiểu Trì xoắn lấy quai cặp, mặt đỏ bừng vì xấu hổ trước lời nói của Khương Trạm.

Khương Trạm cúi đầu, mấy lọn tóc đen trước trán rủ xuống che đi hàng mi thanh tú. Hai tay ngoan ngoãn đặt trên đầu gối, lí nhí nói, "Bây giờ cũng không có ai."

Câu nói này đầy ẩn ý.

Bả vai Vệ Tiểu Trì căng cứng, nhìn sang Khương Trạm thì chỉ thấy đối phương đang dùng khóe mắt nhìn lén mình.

Chạm phải ánh mắt của Vệ Tiểu Trì, Khương Trạm lập tức quay mặt đi.

Vệ Tiểu Trì thầm thở dài rồi ngồi lại ghế nghỉ, giải phóng một ít pheromone cho Khương Trạm ngửi.

Cậu và Khương Trạm ngồi thẳng lưng, cách nhau một khoảng. Một người nhìn thẳng về phía trước, một người cúi đầu im lặng.

Bẵng một lúc Khương Trạm mới mở miệng, "Cậu ngồi xa như vậy... tôi không ngửi thấy."

Khoảng cách này sao có thể không ngửi thấy?

Đừng nói đến việc Khương Trạm là một alpha hàng đầu, ngay cả alpha bị nghẹt mũi bán phần cũng có thể ngửi thấy.

Vệ Tiểu Trì há miệng định nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Vệ Tiểu Trì nhích về phía anh, vai gần như chạm vào nhau mới dừng lại.

Không khí thoang thoảng mùi hương nhàn nhạt, nhẹ nhàng thanh mát mang theo cảm giác an yên. Tựa như ánh trăng rải trên mặt biển, tựa như thảm cỏ xanh được nước mưa gột rửa, tựa như ánh chiều tà ráng đỏ phủ trên nền tuyết trắng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!