Chương 47: Sao cậu ấy cứ hôn mình hoài vậy?

Gương mặt của alpha phóng đại trong tầm mắt, hơi thở phả ra ẩm ướt và nóng rực nhưng cái chạm môi kia lại rất khẽ khàng.

Vừa chạm vào đã rời đi ngay.

Khương Trạm cúi đầu đứng đó, hàng mi khép hờ trông cứ như thể Vệ Tiểu Trì vừa làm gì anh vậy.

Alpha ngượng ngùng lên tiếng, "Hết... hết rồi."

Hiểu ra ý nghĩa câu nói này, đầu óc Vệ Tiểu Trì bỗng chốc nổ tung và trở nên trống rỗng. Cậu ngơ ngác nhìn Khương Trạm, đối phương cũng đang nhìn cậu.

Bốn mắt giao nhau, cả hai vội vàng lảng tránh.

Tim Vệ Tiểu Trì đập rộn ràng, vành tai nóng bừng... Sao cậu ấy cứ hôn mình hoài vậy?

Khương Trạm hơi nghiêng người, cánh tay đưa về phía Vệ Tiểu Trì chậm rãi vươn ra, vừa chạm vào mu bàn tay Vệ Tiểu Trì thì nhanh chóng nắm chặt lấy.

Cả bàn tay lẫn suy nghĩ đều bị đối phương giữ chặt trong lòng bàn tay. Vệ Tiểu Trì mất tập trung, trong đầu như có pháo hoa nổ liên tục, cả người choáng váng đầu óc quay cuồng.

Khương Trạm khẽ kéo tay Vệ Tiểu Trì, "Sao không ăn nữa?"

Vệ Tiểu Trì chết lặng nhìn hai bàn tay đan vào nhau, cổ họng nghẹn đắng, "Ăn... nhưng cậu có thể buông tay ra trước được không? Một tay thì tớ ăn kiểu gì."

Khương Trạm nghe vậy bèn nâng tay còn lại lên, giúp Vệ Tiểu Trì cầm hộp sứ, bối rối liếc nhìn cậu, "Ăn đi."

Vệ Tiểu Trì xấu hổ đến mức tai sắp bốc khói, đành phải dùng tay trái cầm nĩa.

Vệ Tiểu Trì xiên một miếng táo rồi hỏi, "Cậu ăn nữa không?"

Khương Trạm lắc đầu.

Mỗi khi Vệ Tiểu Trì dừng lại, Khương Trạm lại nâng hộp thức ăn lên dí sát vào miệng cậu, "Ăn đi."

Dưới ánh nhìn chăm chú của đối phương, Vệ Tiểu Trì chỉ còn cách hóa thân thành cỗ máy ăn uống vô cảm.

Chỉ còn vài phút nữa là vào lớp, cuối cùng Vệ Tiểu Trì cũng ngừng ăn, bị Khương Trạm kéo ra khỏi rừng cây nhỏ.

Ra đến bên ngoài Khương Trạm mới buông Vệ Tiểu Trì ra, dặn dò cậu, "Hết ca sáng đợi tôi ở cổng trường."

Mặt Vệ Tiểu Trì lộ vẻ do dự, đồ ăn ở ngoài đắt hơn căng tin rất nhiều, cậu muốn ăn ở căng tin hơn.

Khương Trạm lại nói, "Cùng nhau đi ăn lương bì."

"..."

Vệ Tiểu Trì chỉ biết câm nín, xem ra cậu ấm này mới ăn lương bì một lần là mê mẩn luôn rồi.Sau khi hẹn nhau tan học đi ăn lương bì, Vệ Tiểu Trì lao nhanh về lớp. Khương Trạm giữ một khoảng cách vừa phải đi theo sau cậu.

Vừa kịp lúc chuông reo, Vệ Tiểu Trì thở hổn hển ngồi vào chỗ của mình. Trương Minh Dương nhìn cậu với ánh mắt quái lạ.

Vệ Tiểu Trì nhận ra ánh nhìn của cậu ta, Trương Minh Dương hếch mặt quay đi với dáng vẻ cao ngạo.

Vệ Tiểu Trì cảm thấy khó hiểu nhưng không mấy để tâm đến Trương Minh Dương. Cậu chống tay lên bàn, ngoan ngoãn chờ giáo viên vật lý phát bài kiểm tra.

Hôm qua tiết vật lý cũng có bài kiểm tra nhanh, Vệ Tiểu Trì suýt soát thắng được Trương Minh Dương đúng một điểm.

Hiển nhiên Trương Minh Dương không phục, vừa lật bài kiểm tra vừa lẩm bẩm gì đó trong miệng.

Dù chỉ hơn một điểm, nhưng cao thủ phân định thắng thua thường chỉ bằng một đường tơ kẽ tóc. Vệ Tiểu Trì mở bài kiểm tra ra, hí hửng hà hơi lên mép giấy rồi miết mấy nếp nhăn trên đó.

Trương Minh Dương chướng mắt vẻ đắc ý của cậu, lườm nguýt đầy khinh bỉ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!