goài dự đoán của Vệ Tiểu Trì, Khương Trạm không dẫn cậu đi dạo phố nữa, vì đội bóng rổ còn phải tập luyện sau giờ tan học.
Thứ bảy tuần này, đội bóng rổ sẽ đấu với trường trung cấp nghề Ích Dương tại Sân vận động Công nhân.
Trường trung cấp nghề Ích Dương đã vô địch toàn thành phố suốt năm mùa liên tiếp, là đội bóng mạnh nhất thành phố A.
Năm ngoái, trường Nhị Trung đã thất bại thảm hại với tỉ số 80:98 trước trường trung cấp nghề Ích Dương, vì vậy huấn luyện viên đã yêu cầu tăng thêm nửa tiếng huấn luyện.
Khương Trạm vừa trở lại trường sau thời gian cách dài ly vì kỳ mẫn cảm nên đương nhiên phải tham gia huấn luyện cùng đội bóng.
Khác với lần trước, lần này Vệ Tiểu Trì tham dự buổi huấn luyện với tư cách người nhà.
Chuyện này tốt hơn nhiều so với việc đi dạo phố. Vệ Tiểu Trì không cần chạy, cũng không cần nhảy, chỉ cần ngồi yên trong sân bóng rổ là được.
Vệ Tiểu Trì tìm một góc ngồi xuống, lấy bút và đề thi ra làm.
Trường học có nhà thi đấu trong nhà, chỉ mở cửa cho đội tuyển trường vào mùa đông và mùa hè.
Nhà trường rất coi trọng giải đấu bóng rổ cấp ba, thậm chí còn bật điều hòa trong nhà thi đấu.
Vệ Tiểu Trì ngồi hưởng điều hòa, nghe tiếng hô khẩu hiệu chạy vòng quanh sân của đội bóng rổ, hoàn toàn không bị ảnh hưởng mà bỉnh thản cúi đầu làm bài.
Sau khi chạy xong, huấn luyện viên cho cả đội nghỉ ngơi hai phút.
Khương Trạm bước tới, mái tóc ướt đẫm, sống mũi cao vút lấm tấm mồ hôi, cúi xuống lấy chai nước uống thể thao đặt bên cạnh Vệ Tiểu Trì.
Vệ Tiểu Trì lập tức dừng bút, co người lại như chim cút.
Khương Trạm đứng ngay sau lưng cậu, cúi người xuống như muốn ôm cậu vào lòng. Hormone của alpha tràn ngập, bao trùm lấy Vệ Tiểu Trì.
Alpha và omega đều có mùi hương tự nhiên, đặc biệt là khi đổ mồ hôi sẽ tự động tỏa ra hương thơm, chính xác hơn là pheromone.
Đây cũng là điều khiến beta phải hâm mộ nhất, omega lúc nào cũng chê họ có mùi mồ hôi khó chịu, nhưng mùi mồ hôi của alpha lại là thứ hormone đầy quyến rũ với omega.Lý Tùy Lâm đứng ở vạch ba điểm, nhìn Khương Trạm đang cố gắng xòe đuôi thu hút omega ở góc sân, răng cọ vào má, không khỏi chậc lưỡi.
Hai bóng người gần như dính vào nhau, Khương Trạm nhìn chăm chú vào xoáy tóc của Vệ Tiểu Trì như muốn hôn nhưng lại không biết xuống tay thế nào, cứ đi vòng quanh Vệ Tiểu Trì.
Vệ Tiểu Trì bị anh làm cho chóng mặt, cầm bút trong tay mà không sao tập trung nổi.
Khóe môi Lý Tùy Lâm hiên lên nét cười nhạt, xoay cổ tay rồi bật nhảy, bóng rơi gọn gàng vào rổ.
Chậc.
Nhìn hai đứa ngốc yêu đương cũng thú vị phết.
Mắt cá chân của Lý Tùy Lâm vừa lành, bác sĩ khuyên cậu ta không nên vận động mạnh. Song trận đấu với trường trung cấp nghề Ích Dương sắp diễn ra, ngay cả khi tung hết đội hình chính vào sân cũng chưa chắc đã thắng, huống chi còn thiếu cậu ta, hậu vệ ghi điểm toàn năng.
Vì đội bóng, mấy ngày nay Lý Tùy Lâm vẫn luôn tập luyện. Có điều huấn luyện viên không cho cậu ta tham gia bài tập thể lực, chỉ cho phép cậu ta tập trung rèn luyện kỹ năng ném bóng.
Mỗi lần ném xong một quả, Lý Tùy Lâm lại nhìn sang hai đứa ngốc kia.
Rốt cuộc Khương Trạm cũng từ bỏ, ủ rũ ngồi xuống bên cạnh Vệ Tiểu Trì.
Ai cũng có thể nhìn thấu tâm tư nhỏ nhặt của anh, ngoại trừ chính omega bị anh nhắm đến.
Thấy Khương Trạm cuối cùng cũng chịu yên vị, không đi đi lại lại bên cạnh mình nữa. Vệ Tiểu Trì thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục cắm đầu làm bài tập.Huấn luyện viên vỗ tay hai cái, hô to: "Hết hai phút rồi, tập hợp!"
Khương Trạm đứng dậy với vẻ chán nản, động tác đầy sự miễn cưỡng.
Vệ Tiểu Trì ló đầu ngẩng mặt lên, môi khẽ mấp máy, "Cố lên."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!