Chương 44: Mở mang tầm mắt

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cổ tay Vệ Tiểu Trì nhúc nhích, Khương Trạm lập tức nhìn sang khiến cậu giật mình dừng tay lại.

"Ăn gì đây?" Biểu cảm của Vệ Tiểu Trì rối rắm.

Ngón tay Khương Trạm lần xuống, từ nắm cổ tay Vệ Tiểu Trì đổi thành nắm tay cậu, ánh mắt lảng tránh, "Cậu... cậu muốn ăn gì?"

Vệ Tiểu Trì nghe anh lắp bắp thì nói năng cũng vấp váp theo, "Không... không biết."

Khương Trạm không nói gì nữa, nắm tay Vệ Tiểu Trì đi lang thang vô định, vành tai hơi ửng đỏ.

Đi được hơn hai mươi phút, Vệ Tiểu Trì vốn ít vận động là người đầu tiên chịu không nổi, chân mỏi bụng đói.

Vệ Tiểu Trì đẩy gọng kính, nhìn về phía alpha có dáng người thẳng tắp, "... Có thể đi ăn chưa?"

Khương Trạm lập tức dán mắt vào cậu, "Ăn gì?"

Miệng thì nói không biết, nhưng trong lòng Vệ Tiểu Trì đã nảy ra vài ý tưởng như lương bì, ramen hay bánh bao cháo trắng. Những món này đều thuộc loại vừa rẻ vừa no bụng.

Nhưng dạ dày đại thiếu gia quý giá, lại kén ăn nên Vệ Tiểu Trì chỉ dám nghĩ mà không dám nói.

Thế là cả hai lại đi thêm mười mấy phút, tay vẫn đan chặt, lòng bàn tay Vệ Tiểu Trì nóng đến mức đổ mồ hôi.

"Lương bì đi." Vệ Tiểu Trì không giả vờ được nữa, cậu sắp chết đói đến nơi rồi.

(Lương bì là món Trung Quốc làm từ bột mì/gạo, hấp thành lớp bánh mỏng, cắt sợi. Ăn lạnh, dai giòn, chan nước sốt chua cay và thêm dưa leo, giá đỗ.)

Một khi đã mở miệng thì nói tiếp cũng dễ dàng hơn rất nhiều, Vệ Tiểu Trì hỏi Khương Trạm, "Cậu đã ăn lương bì chưa? Tớ mời cậu ăn lương bì nhé."

Môi Khương Trạm mấp máy, anh đâu phải người ngoài hành tinh, làm sao có chuyện chưa từng ăn lương bì?

Cho dù chưa từng ăn ở ngoài thì thím Châu cũng làm cho anh ăn rồi.

Nhưng nhìn omega như đang hiến dâng báu vật, anh lắc đầu, mặt vô cảm nói dối, "Chưa từng ăn."

Trước đây cậu cứ bảo muốn mời Khương Trạm ăn cơm, nhưng lần nào cũng để đối phương trả tiền, đã thế anh còn chia nửa phần thức ăn của mình cho cậu, lần này cuối cùng cũng có cơ hội đáp lễ rồi.

Nghe Khương Trạm nói chưa từng ăn lương bì, Vệ Tiểu Trì quyết định dẫn đại thiếu gia đi mở mang tầm mắt.

Lần này Vệ Tiểu Trì đi trước kéo Khương Trạm theo, tìm một quán lương bì sạch sẽ.

Vừa đẩy cửa vào, Vệ Tiểu Trì đi thẳng đến quầy thu ngân, "Chủ quán, hai suất lương bì, một phần lớn, một phần nhỏ."

"Muốn gọi thêm gì nữa không?" Chủ quán nhiệt tình giới thiệu, "Bánh nướng quán tôi cũng ngon lắm."

Vệ Tiểu Trì ngẩng đầu nhìn bảng giá bằng LED phía trên, bánh nướng nhân thịt heo mười hai tệ (~40k) một cái.

Nhớ đến việc đại thiếu gia ăn gì cũng phải có thịt, Vệ Tiểu Trì nuốt nước bọt, nhỏ giọng hỏi chủ quán, "Bánh nướng nhiều thịt không ạ?"

Chủ quán ba hoa chích chòe, "Chuyện này cậu cứ yên tâm, buôn bán quan trọng nhất là lương tâm. Cậu đừng thấy quán chúng tôi mới mở, vừa mới sửa sang lại thôi đấy, chứ chúng tôi làm ăn ở đây nhiều năm rồi..."

Khương Trạm hơi mất kiên nhẫn, không muốn nghe ông ta lải nhải với Vệ Tiểu Trì mãi, bèn lấy điện thoại ra định trả tiền.

Vệ Tiểu Trì vội giữ tay anh lại, "Tớ nói là tớ mời mà."

Vệ Tiểu Trì lấy ra một tờ năm mươi tệ (~180k), nói với chủ quán, "Cho cháu thêm một cái bánh nướng nhân thịt heo nữa ạ."

Chủ quán xác nhận với cậu, "Một cái thôi à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!