Chương 41: Không thể nào chống đỡ nổi kỳ mẫn cảm của alpha

Suy nghĩ này vừa lóe lên đã bị Vệ Tiểu Trì nhanh chóng dập tắt.

Hàng loạt hành vi gần đây của Khương Trạm quả thực rất khác thường, nhưng những cử chỉ mập mờ này có lẽ chỉ xuất phát từ bản năng của một alpha đối với omega.

Nói trắng ra, Khương Trạm chỉ đang thèm khát pheromone của cậu mà thôi.

Dù sao Khương Trạm cũng đang ở giai đoạn nhạy cảm nhất của một alpha, có nhiều hành động bất thường như vậy cũng là chuyện dễ hiểu. Vệ Tiểu Trì vẫn đủ tỉnh táo để nhận thức điều đó.

Chỉ cần qua giai đoạn này, ắt hẳn Khương Trạm sẽ trở lại bình thường. Đời nào anh lại thích cậu được?

Hôm qua Vệ Tiểu Trì còn bị Trương Minh Dương mắng là kẻ hạ thấp tiêu chuẩn và trung bình nhan sắc của omega. Tuy cậu đã đáp trả lại nhưng trong thâm tâm vẫn phần nào đồng tình với câu nói đó.

Chắc mẩm Khương Trạm không có khẩu vị nặng như vậy đâu.Vệ Tiểu Trì ngồi trên chiếc giường bừa bộn. Đầu óc cậu mơ màng, nặng trĩu như đeo chì.

Vốn dĩ cậu không phải là người khéo léo, có thể ứng phó với mọi tình huống khó xử. Bầu không khí hiện tại càng khiến cậu như ngồi trên đống lửa.

Ngay cả alpha có mạch não khác thường và rất giỏi lý sự cùn cũng im thin thít.

Căn phòng tràn ngập bầu không khí lúng túng.

Đúng lúc này, Tống Lang Lang đẩy cửa bước vào. Trên người cô nhóc mặc bộ đồ ngủ hoạt hình màu hồng, vẫn còn lim dim. Ngủ kiểu gì mà khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn cũng ửng hồng.

"Cịu ơi." Tống Lang Lang bước tới, nhào vào lòng Khương Trạm ngủ gà ngủ gật.

Cái đầu nhỏ gật gà gật gù trong lồng ng. ực rộng lớn và rắn chắc của Khương Trạm, rõ ràng là chưa tỉnh ngủ.

Mặc dù cô bé không lạ giường nhưng khi chưa ngủ đủ giấc thì rất hay nhõng nhẽo, nên chạy đến tìm Khương Trạm làm nũng.

Hôm nay là thứ sáu, Tống Lang Lang vẫn phải đi học. Thời gian không còn nhiều nữa, cô nhóc cứ quấn lấy Khương Trạm không chịu dậy.

Khương Trạm bất đắc dĩ phải ôm cục bột dính người này, đỡ lưng Tống Lang Lang khẽ nâng lên, còn lén đưa mắt nhìn Vệ Tiểu Trì.

Đầu óc Vệ Tiểu Trì rối bời, ngồi một lúc rồi bắt đầu dọn dẹp chăn đệm, gấp gọn chiếc chăn mình đã đắp.

Khương Trạm lên tiếng, "Thím Châu sẽ dọn."

Vệ Tiểu Trì ngượng ngùng dừng tay, chậm rãi di chuyển đến mép giường xỏ giày. Cậu đưa lưng về phía Khương Trạm, hỏi: "Cậu có thể bảo tài xế đưa tớ về được không?"

Khương Trạm lập tức nhíu chặt mày, giọng nói khàn khàn, "Về làm gì?"

Vệ Tiểu Trì khựng lại, khẽ nói, "Mấy ngày rồi không về, người nhà sẽ lo."

Khương Trạm có vẻ không vui, lẩm bẩm một câu, "Có gì đâu mà phải lo, không lẽ tôi ăn thịt cậu chắc?"

Chẳng hiểu sao Vệ Tiểu Trì lại cảm thấy mặt mình nóng bừng.

Tuy cậu cho rằng Khương Trạm bị ảnh hưởng bởi kỳ mẫn cảm nên mới bám người như vậy, nhưng đôi khi hành động của anh thực sự rất dễ khiến người ta hiểu lầm.

Nếu trước đây mà nghe Khương Trạm nói những lời này, Vệ Tiểu Trì chỉ nghĩ tính tình anh quái đản, nhưng giờ suy nghĩ đầu tiên hiện lên lại là đối phương không muốn để cậu rời đi.

Vệ Tiểu Trì giật mình trước lối suy nghĩ kỳ quặc của chính mình.

Tống Lang Lang lười biếng ôm cổ Khương Trạm, đôi mắt đen láy đảo qua đảo lại, trông tỉnh táo hơn ban nãy nhiều.

Cô bé nhìn Khương Trạm rồi nhìn sang Vệ Tiểu Trì, ngáp một cái thật to.

Tống Lang Lang đặt cằm lên vai Khương Trạm, gọi một tiếng mềm xèo, "Cịu ơi."

Khương Trạm: "Gì đấy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!