Môi của Vệ Tiểu Trì bị một đôi môi khác chạm khẽ vào tựa như chuồn chuồn lướt nước, vừa chạm đã rời đi.
Đôi mắt cậu mở to, sửng sốt nhìn alpha trước mặt, ngón tay run rẩy sờ lên môi mình.
Khương Trạm thở d. ốc hai nhịp, kéo tay Vệ Tiểu Trì đang đặt trên môi, giữ chặt mu bàn tay cậu rồi chà mạnh lên môi mình.
"Lần sau còn không gọi tôi dậy, tôi... sẽ thoa son cho cậu như thế này đấy."
Khương Trạm tỏ ra hăm dọa nhưng vành tai lại ửng đỏ, còn có xu hướng lan xuống cổ.
Vệ Tiểu Trì hoảng loạn đến mức không dám nhìn đối phương. Cậu cụp mắt, tim đập loạn xạ trong lồng ng. ực.
Khương Trạm lật người ngồi dậy khỏi người Vệ Tiểu Trì. Anh ngồi ở cuối giường, lẳng lặng mân mê ga trải giường.
Đầu óc Vệ Tiểu Trì rối bời, chậm rãi ngồi dậy.
Một người ngồi cuối giường, một người ngồi đầu giường. Hai người họ đưa lưng về phía nhau, không ai quay đầu lại nhìn, cũng không ai lên tiếng.
Căn phòng lặng ngắt như tờ.
Khương Trạm phá vỡ sự im lặng trước, "Mấy... mấy giờ rồi?"
Rõ ràng chỉ cần quay đầu là có thể nhìn thấy đồng hồ điện tử trên tủ đầu giường, ấy thế mà anh lại hỏi Vệ Tiểu Trì.
Đầu óc Vệ Tiểu Trì như đặc quánh lại, hỏi gì đáp nấy, "Mười giờ hai bảy."
Khương Trạm siết chặt ga trải giường hơn, "Trước đây... cậu từng thích ai ngoài tôi chưa?"
Máu của Vệ Tiểu Trì trào ngược lên, môi mấp máy đôi lần. Cuối cùng cũng chỉ nói, "Chưa, chưa từng."
Khóe môi Khương Trạm không kìm được nhếch lên, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên ga giường như thể đang chọc vỡ những bong bóng màu hồng trôi nổi, lòng lâng lâng, tràn ngập niềm vui khó tả.
Anh nói, "Tôi cũng chưa từng."
Cảm thấy không đúng, Khương Trạm sửa lại: "Ý tôi là tôi chưa từng thích ai cả."
Rồi lại gõ nhẹ ga giường bổ sung, "Trước đây chưa từng có."
Vệ Tiểu Trì không hiểu tại sao câu chuyện lại rẽ sang hướng này. Cả người bứt rứt, đứng ngồi không yên, đầu óc rối như tơ vò chẳng thể nào suy nghĩ.
Khương Trạm lại hỏi, "Cậu đã từng hôn... hôn ai chưa?"
Nói xong mặt anh đỏ bừng.
Vành tai Vệ Tiểu Trì nóng rát như sắp bốc cháy. Cậu đưa tay quạt vài cái, vô thức lắc đầu.
Lắc vài cái, Vệ Tiểu Trì nhanh chóng dừng lại, không trả lời câu hỏi này của Khương Trạm.
Chẳng biết Khương Trạm có nhìn thấy cậu lắc đầu không, hay đã ngầm mặc định rằng cậu chưa từng, anh nói nhỏ đến mức khó lòng nghe thấy, "Tôi cũng chưa từng."
Thế là thần kinh của Vệ Tiểu Trì càng thêm rối loạn, trong đầu chỉ có ba câu hỏi kinh điển của đời người...
[Tôi là ai?]
[Tôi đang ở đâu?]
[Tôi đang làm gì?]
Ngay lúc Vệ Tiểu Trì còn đang rối bời không thôi, cậu lại nghe thấy Khương Trạm nói, "Vậy nên cậu lời to rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!