*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vệ Đông Kiến lái xe vào sân, vừa dừng lại thì cặp sinh đôi long phụng đã chạy ùa ra.
Phương Viện đi đằng sau sau nhắc chúng chạy chậm lại, "Ở nhà ngày nào cũng ầm ĩ đòi gặp bà nội, sao giờ gặp rồi lại không chịu thưa?"
Bà Vệ cười bước xuống bậc thềm, bế Vệ Tử Mặc lên rồi thơm má cậu bé.
"Cháu trai ngoan của bà, bà nhớ cháu muốn chết, thế cháu có nhớ bà không?" Bà Vệ lấy mấy viên kẹo chocolate từ trong túi ra, "Nếu nhớ thì thơm bà một cái, bà cho kẹo ăn này."
Vừa thấy kẹo, Vệ Tử Hinh đã níu lấy vạt áo bà Vệ, ngọt ngào nói, "Bà ơi, cháu nhớ bà."
"Con bé này, thấy kẹo mới nói vậy chứ gì?" Tuy nói vậy nhưng bà Vệ vẫn cho cô bé một viên.
Vệ Đông Kiến xuống xe, "Mẹ, nó lớn tồng ngồng rồi, mẹ đừng bế nữa, mệt lắm, để chúng nó tự chơi đùa đi."
Vệ Tiểu Trì đứng bên cạnh xe nhìn cây hòe già trong sân, không tạo ra chút cảm giác hiện diện.
Tất cả mọi người đều dồn sự chú ý vào cặp song sinh long phụng, mãi một lúc sau mới có người gọi tên cậu.
"Trì Trì, đứng đó làm gì? Qua đây ngồi đi." Vệ Đông Kiến còn có một chị gái, hay tin hôm nay Vệ Đông Kiến về nên cô cũng đưa con cái về nhà mẹ đẻ.
Vệ Tiểu Trì gọi "cô" rồi bước về phía bà ấy.
Vệ Lâm cười hỏi, "Dạo này học hành thế nào rồi? Năm nay thi vào cấp ba đúng không?"
Vệ Tiểu Trì đáp, "Con học lớp mười một rồi ạ."
Vệ Lâm hơi bất ngờ, "Đã lớp mười một rồi sao? Thời gian trôi nhanh thật đấy, chớp mắt đã lên lớp mười một, vậy sang năm là thi đại học rồi nhỉ, có tự tin thi đỗ vào trường top không?"
Cô nhớ đứa cháu trai này của mình học rất giỏi, là một đứa có tố chất học hành.
Vệ Tiểu Trì vừa định mở miệng thì bà Vệ bên cạnh đã chen ngang vào, "Cái đồ ngờ nghệch như nó đánh ba gậy cũng chẳng thốt ra được một tiếng rắm, nó mà đỗ được thì đúng là kỳ tích đấy."
"Mẹ, trước mặt bọn trẻ mà mẹ nói gì thế?" Vệ Lâm hơi xấu hổ.
Bà Vệ trợn mắt, "Trẻ con bốn tuổi còn biết mở miệng chào hỏi người lớn, thế mà nó đứng đây cả buổi rồi chẳng thấy gọi một tiếng bà nội nào, đúng là cái thứ nuôi hoài không thân y hệt mẹ nó."
"Đủ rồi." Mặt Vệ Đông Kiến sa sầm, tỏ vẻ chán ghét, "Chuyện cũ rích từ bao đời rồi mà mẹ cứ nhắc đi nhắc lại làm gì? Chỉ tổ khiến mọi người khó chịu."
Lúc này bà Vệ mới ngậm mồm.
Từ đầu đến cuối Phương Viện không hề lên tiếng, chỉ đứng rửa trái cây bên vòi nước máy trong sân như thể chẳng nghe thấy gì.
Lần nào Vệ Tiểu Trì về đây cũng bị quở trách nên đã sớm tê dại cõi lòng, trên mặt không có vẻ gì là khó xử.
Ngược lại, Vệ Lâm ái ngại kéo Vệ Tiểu Trì sang một bên rồi đưa cho cậu một trăm tệ, bảo cậu ra phố mua dưa hấu.
Sau khi bố mẹ Vệ Tiểu Trì ly hôn, cậu đã sống ở đây một thời gian dài nên rất quen thuộc với hàng quán trên phố.
Thực ra cậu không hiểu tại sao mỗi lần Vệ Đông Kiến về quê thì một hai phải gọi cậu về cùng cho bằng được, còn luôn lấy cái cớ "bà nội chăm sóc con từ nhỏ, con phải về thăm bà" để ép buộc cậu.
Lần nào về cậu cũng bị bà nội lạnh nhạt, ấy thế mà lúc cậu không muốn về thì lại bị mắng là vong ân phụ nghĩa.
Dù làm gì cũng không thể khiến họ vừa lòng.
Mua đồ về vẫn còn thừa hơn tám mươi tệ, Vệ Tiểu Trì đưa lại cho Vệ Lâm.
Vệ Lâm xua tay, "Cũng chẳng có bao nhiêu, con cầm lấy đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!