Ngày mai học sinh lớp 12 thi giữa kỳ, đề thi do Sở Giáo dục thống nhất ban hành nên nhà trường rất coi trọng kỳ thi này.
Lớp của Vệ Tiểu Trì được trưng dụng làm một trong những địa điểm thi. Tiết cuối cùng buổi chiều giáo viên chủ nhiệm chỉ đạo mọi người bố trí phòng thi cho ngày mai, chuyển những bàn ghế dư thừa ra ngoài.
Nhà trường cho khối 10 và 11 nghỉ thêm một ngày, tuần này được nghỉ ba ngày.
Chuông tan học vừa reo, cả lớp hớn hở thu dọn sách vở. Bầu không khí náo nhiệt như đón Tết, thiếu điều đốt pháo.
Giáo viên chủ nhiệm đứng trên bục giảng mỉm cười, "Nghỉ ba ngày đừng có ăn chơi lêu lổng, tranh thủ ôn tập lại kiến thức. Thứ hai chúng ta sẽ có bài kiểm tra đột xuất."
Tiếng than thở văng vẳng khắp lớp học.
"Sao ngày nào cũng kiểm tra vậy? Chẳng phải vừa mới thi thử xong sao, có để cho người ta sống nữa không?"
"Xin tha cho, cứ kiểm tra thế này chắc em hóa kiếp mất."
Giáo viên chủ nhiệm đẩy gọng kính, vẻ mặt thâm sâu khó lường, "Than thở cũng vô ích thôi, để các em làm quen trước với cuộc sống lớp 12."
Nói xong cầm giáo án lững thững rời khỏi lớp, dáng vẻ nhàn nhã như một vị cán bộ về hưu, bóng lưng ẩn chứa công danh.
Trong khi cả lớp đang nhốn nháo, Vệ Tiểu Trì bình tĩnh kéo khóa cặp sách rồi lặng lẽ rời đi.
Cậu đến nhà xe kiểm tra xe đạp của mình trước. Từ thứ ba đến giờ vẫn để ở đó, yên xe đã phủ một lớp bụi mỏng.
Thấy xe vẫn còn, Vệ Tiểu Trì yên tâm.
Tối nay cậu vẫn phải đến nhà họ Khương. Giờ nghỉ trưa Khương Trạm đã gọi video cho cậu, tuy không nói thẳng ra là muốn cậu đến nhưng từng câu từng chữ đều ám chỉ điều đó.
Sau một thời gian tiếp xúc, Vệ Tiểu Trì cũng dần nắm được bí kíp để chung sống với vị đại thiếu gia này.
Nhận được ám chỉ của Khương Trạm, Vệ Tiểu Trì chủ động đề nghị tối nay sẽ đến đó một chuyến.
Nhưng tối nay thực sự là lần cuối cùng rồi, cậu đã không về nhà ba hôm liền.
Dù Phương Viện không nói gì nhưng với sự hiểu biết của Vệ Tiểu Trì về cô, nếu cứ tiếp tục qua đêm ở ngoài như vậy cô sẽ báo với Vệ Đông Kiến.
Dù sao chuyện này tuy không lớn nhưng cũng không phải chuyện nhỏ, cô sợ Vệ Tiểu Trì gây ra chuyện gì thì khó bề ăn nói với Vệ Đông Kiến.
Tài xế đợi ở chỗ sáng nay, Vệ Tiểu Trì đi vòng qua một con phố thì thấy chiếc xe sang trọng đậu bên đường.Bốn mươi phút sau xe chạy băng băng vào khu biệt thự.
Đến cổng nhà họ Khương, Vệ Tiểu Trì cảm ơn tài xế rồi đẩy cửa xe bước xuống.
Hôm nay người mở cửa không phải là thím Châu mà là một bé gái. Cô nhóc mặc váy công chúa màu hồng bồng bềnh, hàng mi rậm cong vút, đôi mắt đen láy trong veo, trông trắng trẻo đáng yêu.
Vệ Tiểu Trì hơi sững sờ, nghi ngờ mình bấm nhầm chuông cửa.
Bé gái nghiêng đầu nhìn Vệ Tiểu Trì, "Anh là ai?"
Vệ Tiểu Trì vừa định trả lời thì Khương Trạm đi tới, ánh mắt sâu thẳm đảo qua, "Vào đi."
Tống Lang Lang ngoảnh đầu gọi một tiếng: "Cịu ơi."
Khương Trạm nhăn mặt chỉnh lại, "Là cậu ngốc ạ, nói năng không rõ ràng gì sất."
Tống Lang Lang vẫn gọi, "Cịu."
Khương Trạm lười đôi co với cô nhóc, nhìn Vệ Tiểu Trì đang đứng ngây người ở cửa, "Đứng sững ra đó làm gì, vào đi. Đây là Tống Lang Lang, con gái của chị tôi."
Vệ Tiểu Trì thấy cái tên này hơi quen, nhanh chóng nhớ ra hôm qua Khương Trạm nói con mèo béo màu cam đó do Tống Lang Lang nuôi, hóa ra là cháu gái của anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!