E sợ uy lực của Khương Trạm, Vệ Tiểu Trì không dám vạch trần anh, chỉ ậm ừ rồi rụt đầu vào trong phòng tắm.
Thích vu. ốt ve người ta mà không chịu nói thẳng, còn phải gán cho người ta đủ loại tội danh.
Vệ Tiểu Trì thở dài, cũng may con mèo kia không biết nói, nó mà biết nói thì chửi cho rồi đấy.
Con mèo đáng thương.Ra khỏi phòng tắm lần nữa, Khương Trạm không còn ôm con mèo trong lòng.
Vệ Tiểu Trì lén đảo mắt nhìn quanh phòng, không thấy bóng dáng con mèo cam đâu. Chắc là bị alpha thẹn quá hóa giận "trục xuất" rồi.
Vô tình chạm phải ánh mắt giận dữ của Khương Trạm, Vệ Tiểu Trì rùng mình, ngoan ngoãn leo lên giường nằm vào vị trí hôm qua.
Lúc này sắc mặt Khương Trạm mới dịu đi đôi chút, anh đứng dậy đi về phía phòng tắm, nhưng mới đi được nửa đường thì bỗng quay lại, lớn tiếng nói với Vệ Tiểu Trì, "Là nó cứ quấn lấy tôi, thấy nó đáng thương nên tôi mới miễn cưỡng chấp nhận nó thôi."
Chưa kịp để Vệ Tiểu Trì phản ứng, anh đã ngẩng cao đầu, ngạo nghễ rời đi.
Vệ Tiểu Trì ngơ ngác nhìn bóng lưng Khương Trạm, choáng váng trước sự trơ trẽn của anh.
Không ngờ Khương Trạm lại quay đầu thêm lần nữa, đôi mắt đen láy sắc bén như dã thú săn mồi đánh hơi thấy mùi máu lập tức khóa chặt Vệ Tiểu Trì.
Vệ Tiểu Trì lạnh sống lưng, không nghĩ ngợi gì đã kéo chăn trùm kín đầu.
Giờ phút này cậu không dám nảy sinh chút ý định muốn chọc ngoáy Khương Trạm nào nữa.Đêm đó hai người ai nằm chỗ nấy, khi Vệ Tiểu Trì tỉnh dậy thì vẫn ngoan ngoãn nằm ở vị trí của mình, không xảy ra cảnh tượng lúng túng như sáng hôm qua, nhưng gối ôm ở giữa lại nằm chỏng chơ dưới đất.
Hôm nay dậy sớm, thời gian dư dả nên Vệ Tiểu Trì ăn sáng ở nhà họ Khương.
Tâm trạng Khương Trạm không vui, dù tỉnh dậy nhưng cũng không xuống ăn.
"Đừng để ý đến nó, đói thì tự khắc xuống ăn thôi." Thím Châu đặt quả trứng ốp la vừa chiên xong vào đĩa của Vệ Tiểu Trì.
Người nhà họ Khương thích ăn trứng lòng đào, thấy Vệ Tiểu Trì không quen nên thím Châu đã chiên lại giúp cậu.
Vệ Tiểu Trì được thương mà sợ, "Làm phiền thím rồi."
Thím Châu nhìn Vệ Tiểu Trì một cách trìu mến, "Có gì đâu mà phiền chứ? Thích ăn gì thì cứ nói với thím. Đừng khách sáo, con đến đây nhiều lên là đã cảm ơn thím rồi đấy."
"Ông bà chủ bận công việc nên ít khi ở nhà, con đến ăn cơm cho vui nhà vui cửa."
"Tính tình cậu chủ thất thường nhưng lòng dạ không xấu, cũng rất ngây ngô. Con là người đầu tiên mà nó dẫn về nhà đấy." Thím Châu trêu ghẹo.
Vệ Tiểu Trì bị bỏng lưỡi, ngẩng đầu vội nói, "Bọn con không có quan hệ đó, thím đừng hiểu lầm, với lại... yêu sớm không tốt đâu ạ."
Thím Châu thấy cậu còn ngây thơ hơn cả Khương Trạm, không khỏi trêu cậu, "Sao yêu sớm lại không tốt?"
"Ảnh hưởng đến việc học ạ." Cũng ảnh hưởng đến việc kiếm tiền.
Thím Châu bật cười, xoa đầu Vệ Tiểu Trì rồi nói bằng giọng điệu tâm tình, "Nhìn con là biết có tố chất học hành rồi. Học hành chăm chỉ, thi đậu một trường đại học danh giá là chuyện tốt."
"Nếu cậu chủ mà chịu khó như con thì sao có thể bị ông chủ mắng suốt như vậy cơ chứ?" Thím Châu khẽ thở dài, "Mong là nó có thể dần học hỏi từ con."
Vệ Tiểu Trì không đáp lại câu nói này của thím ấy.
Cậu biết rõ bản thân mình không có khả năng quản lý Khương Trạm, nhưng chỉ cần đối phương chịu học hành đàng hoàng, chắc chắn cậu sẽ dốc hết sức dạy dỗ tử tế.
Thím Châu cười hỏi, "Hôm nay tan học con có đến nữa không? Nếu con đến thím sẽ làm bánh bao hấp cho con ăn."
Đối diện với ánh mắt mong chờ của thím Châu, Vệ Tiểu Trì lúng túng cúi đầu, "Cái này... còn phải xem kỳ mẫn cảm của Khương Trạm đã hết chưa ạ."
Cậu không thể cứ ăn chực ở nhà người ta mãi được, dù người nhà họ Khương đối xử với cậu vô cùng tốt, tốt đến mức quá đáng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!