Chương 37: Nghĩ một đằng nói một nẻo

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vệ Tiểu Trì ngồi xe đến nhà họ Khương, thím Châu ra mở cửa cho cậu.

"Tiểu Vệ đến rồi đấy à." Thím Châu cười rạng rỡ.

Vệ Tiểu Trì hơi sững sờ trước sự niềm nở của đối phương, giải thích mục đích mình đến đây, "Con mang nước giải khát đến cho Khương Trạm."

Thím Châu vừa làu bàu vừa lấy đôi dép mà hôm qua Vệ Tiểu Trì đã mang ra cho cậu, "Nhà có nước ép trái cây tươi lại không chịu uống, cứ thích uống mấy thứ hương liệu và phẩm màu bên ngoài."

Vệ Tiểu Trì lúng túng, rụt rè nhận lấy đôi dép từ tay thím Châu.

"Đừng đứng ở cửa, bên ngoài nóng lắm. Trong tủ lạnh có lê hấp đường phèn thím nấu, thím lấy cho con nhé."

Thím Châu tịch thu ly nước chanh kia một cách gọn lẹ rồi vào bếp lấy nước lê hấp đường phèn.

Vệ Tiểu Trì thay đôi dép sạch sẽ vào, đứng ở huyền quan không nhúc nhích.

(Trong phong thủy, huyền quan là khu vực chuyển tiếp giữa cửa chính và không gian bên trong nhà.)

"Tiểu Vệ." Thím Châu ở bên trong gọi cậu.

Vệ Tiểu Trì vội vàng bước vào, lập tức bị thím Châu dúi hai ly lê hấp đường phèn vào tay.

Thím Châu cười nói, "Hai đứa lên trên nói chuyện đi, cơm nấu sắp xong rồi."

Thấy đối phương muốn giữ cậu lại ăn cơm, Vệ Tiểu Trì vội nói, "Hôm nay con về nhà ăn ạ."

"Ở lại ăn tối đi, đang hấp sườn nếp trên bếp đấy. Hôm nay họ giao nhiều tôm lắm, con nào con nấy to đùng, còn nhảy tanh tách. Thím đã rút chỉ tôm rồi xay nhuyễn thành chả tôm làm tôm viên cho hai đứa ăn đó."

"Ở lại nếm thử tay nghề của thím nhé." Thím Châu hết lòng giữ Vệ Tiểu Trì lại, "Nếu con không thích tôm và sườn non thì cứ nói thím biết con thích ăn gì, thím làm cho con."

Vệ Tiểu Trì chưa từng được đối xử như vậy bao giờ nên nhất thời luống cuống tay chân, lắc đầu nguầy nguậy.

Tuy Khương Trạm nóng nảy nhưng người nhà của anh lại dễ gần một cách bất ngờ.

Thím Chu là vậy, chị gái của Khương Trạm cũng vậy.

Thấy Vệ Tiểu Trì thật thà hiền lành, thím Châu trìu mến xoa đầu cậu, "Lên trên đi, cậu chủ đang ở trong phòng đấy."

Một nhóc omega ngoan hiền thế này, sao lại bị cái tên hỗn thế ma vương nhà mình để mắt cơ chứ?

Vệ Tiểu Trì: "Vâng ạ."Vệ Tiểu Trì bưng hai ly nước lê gõ cửa phòng Khương Trạm. Nghe người bên trong bảo vào đi, cậu mới đẩy cửa bước vào.

Sắc mặt Khương Trạm đã khá hơn hôm qua nhiều, anh đang ngồi xếp bằng trên giường, ôm một quả bóng trong tay.

Alpha xoay khớp tay, quả bóng được tung lên trần nhà rồi nảy xuống và được anh bắt lấy gọn gàng, rồi lại tiếp tục tung lên và bắt lấy.

Từ lúc Vệ Tiểu Trì bước vào đến giờ, Khương Trạm chỉ chơi đùa quả bóng trong tay, chẳng thèm đoái hoài gì đến cậu.

Vệ Tiểu Trì đi tới, đưa ly nước lê cho Khương Trạm, "Thím ở dưới nhà bảo tớ mang lên cho cậu."

Khương Trạm dừng động tác tung bóng, giữ bóng bằng một tay, tay còn lại nhận lấy ly nước lê. Anh ngửa đầu uống ừng ực hai ngụm lớn, yết hầu theo đó chuyển động lên xuống.

Anh đặt ly xuống, tiếp tục chơi trò tung bóng, đường cong cánh tay duỗi thẳng rắn chắc đầy uyển chuyển.

Thấy Khương Trạm không hỏi tung tích ly nước chanh, Vệ Tiểu Trì âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

"Sao còn đứng đó?" Ánh mắt Khương Trạm vẫn luôn dán chặt vào quả bóng trong tay, giọng nói cứng nhắc không chút gợn sóng, "Ngồi đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!