Chương 36: lpha có thói quen xây tổ trong kỳ mẫn cảm

Vệ Tiểu Trì nói sắp đến ga tàu điện ngầm, cái chữ "sắp" này là khi so sánh với quãng đường đi bộ hơn bốn mươi phút của cậu.

Vị trí hiện tại của cậu cách ga tàu điện ngầm khoảng hai cây số, đi bộ chắc phải mất hơn hai mươi phút.

Mặt trời lặn về phía tây, chân trời trải rộng những ráng mây đỏ rực. Vào khung giờ này, con đường đèo thỉnh thoảng lại có vài chiếc xe sang trị giá hàng triệu tệ chạy qua.

Vệ Tiểu Trì sợ bị xe đụng, ôm cặp sách đứng trên con đường đất nhỏ bên ngoài rào chắn, nhắn tin cho Phương Viện nói rằng mình sẽ về muộn, bảo họ đừng đợi cậu ăn tối.

Chẳng mấy chốc bên phía Phương Viện trả lời một tin nhắn, nói với Vệ Tiểu Trì rằng chiều nay Vệ Đông Kiến đã lái xe về nhà rồi.

Vệ Tiểu Trì mím môi gửi lại một chữ "Dạ".

Phương Viện không trả lời lại nữa.

Vệ Tiểu Trì nhìn chằm chằm vào dòng chữ "Chiều nay bố con về rồi" trên điện thoại một lúc, không hiểu sao tay chân lạnh toát, tim đập dồn dập khó thở.

Vệ Tiểu Trì tắt màn hình điện thoại, lục trong cặp sách lấy ra một thanh chocolate, bóc vỏ rồi cho vào miệng.

Thật ra cũng chẳng có gì to tát, chuyện cậu phân hóa sớm muộn gì cũng phải nói, nếu họ nghi ngờ điều gì cùng lắm là lại kéo cậu đi làm xét nghiệm ADN một lần nữa thôi.

Vì mẹ cậu ngoại tình trong thời gian hôn nhân nên bà nội Vệ Tiểu Trì luôn nghi ngờ cậu không phải là con cháu nhà họ Vệ.

Cho dù...

Cho dù cậu thật sự không mang họ Vệ đi chăng nữa thì trời cũng không sập xuống được, cùng lắm là cậu dọn ra khỏi nhà và chuyển đến ký túc xá mà thôi.

Cậu có hơn hai mươi ngàn tiền tiết kiệm, tuy không nhiều, còn không bằng một cái vòng tay mà Khương Trạm đã mua cho cậu, nhưng cũng đủ để cậu ứng phó với rắc rối hiện tại.Vệ Tiểu Trì đi bộ hơn bốn mươi phút mới từ nhà Khương Trạm đến được đây, nhưng Khương Trạm chỉ mất vài phút đi xe là đã tìm thấy cậu.

Omega cụp mắt ngoan ngoãn đứng dưới một cột đèn đường, góc nghiêng phản chiếu ánh đèn màu cam, đường nét từ cổ đến vai gầy gò, mỏng manh.

Khương Trạm vội vàng bảo tài xế nhà mình dừng xe lại, hạ cửa xe xuống gọi tên Vệ Tiểu Trì.

Vệ Tiểu Trì ngẩng đầu lên, thấy một chiếc xe hơi màu đen dừng lại ngay ngắn trước mặt mình, trong khoang xe có một alpha với đường nét khuôn mặt sắc sảo, tuấn tú.

Khương Trạm nói, "Lên xe."

Vệ Tiểu Trì biết dừng xe ở đây rất nguy hiểm, luống cuống trèo qua hàng rào bảo hộ rồi chui vào cửa xe đang mở.

Khương Trạm hơi nhích người vào trong, nhường chỗ ngồi cho Vệ Tiểu Trì, không buồn ngẩng đầu lên mà nói với tài xế, "Về nhà."

Tài xế thuần thục quay đầu xe trở về.

Vệ Tiểu Trì nhìn cảnh vật đang lùi lại ngoài cửa xe, vội vàng nói với tài xế, "Bác tài, hôm nay cháu phải về nhà."

Tài xế giảm tốc độ, liếc nhìn alpha mặt mày đỏ au qua gương chiếu hậu.

Khương Trạm vừa ra ngoài đã bị trúng gió, mắt càng đỏ hơn, cơ thể cảm thấy rét run, nghe vậy thì quay ngoắt sang lườm Vệ Tiểu Trì.

"Tôi ốm thành thế này rồi mà cậu còn muốn tôi đưa cậu về nhà... khụ khụ, khụ khụ."

Khương Trạm ho khan, vết ửng đỏ trên mặt lan dần xuống cổ, loang lổ thành từng mảng bất thường.

Thấy anh bị mình chọc tức, Vệ Tiểu Trì không dám lên tiếng nữa, do dự một lúc rồi đưa tay vỗ nhẹ vào lưng trùm trường đang đau ốm để giúp anh dễ thở.

Đối phương chẳng những không cảm kích mà còn quay ngoắt đầu đi, nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ mặt bực dọc, "Không cần cậu quan tâm!"

Vệ Tiểu Trì không dám vỗ nữa, tiu nghỉu rụt tay về.Quay lại nhà Khương Trạm, alpha cao lớn đi đằng trước, Vệ Tiểu Trì xách cặp lẽo đẽo theo sau như chim cút.

Khương Trạm ho khan không ngừng, giọng càng khàn đặc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!