Hứa Dương không thể hiện biểu cảm rõ ràng nhưng ánh mắt thì cứ dán chặt vào người Vệ Tiểu Trì.
Da đầu Vệ Tiểu Trì lập tức tê rần, nơm nớp lo sợ hỏi, "Có chuyện gì sao?"
Hứa Dương thản nhiên mở miệng, "Đi nhầm nhà vệ sinh rồi."
Đầu óc Vệ Tiểu Trì lập tức nổ tung, trên mặt thoáng hiện lên vẻ ngượng ngùng, "Xin lỗi."
Hứa Dương không nói gì, rút tay về rồi lướt qua Vệ Tiểu Trì đi vào nhà vệ sinh.
Giờ ra chơi, lượng người ra vào nhà vệ sinh rất đông, Vệ Tiểu Trì và Hứa Dương lại đứng chắn ngay cửa khiến không ít học sinh đi ngang qua ngoái lại nhìn họ.
Hứa Dương vừa đi, một mình Vệ Tiểu Trì "tận hưởng" ánh mắt soi mói của mọi người. Cậu cúi đầu nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh dành cho nam omega.
Nhà vệ sinh trường họ được chia thành bốn loại: nhà vệ sinh nam, nhà vệ sinh nữ, nhà vệ sinh nam omega và nhà vệ sinh nữ alpha.
Nam alpha và nam beta dùng chung một nhà vệ sinh, còn nữ beta và nữ omega dùng chung một nhà vệ sinh.
Làm beta suốt mười tám năm ròng bỗng nhiên phân hóa thành omega khiến Vệ Tiểu Trì vẫn chưa quen nổi, thỉnh thoảng lại phạm phải những sai lầm như đi nhầm nhà vệ sinh.Vệ Tiểu Trì vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh đã chạm mặt Hàn Tử Ương.
Nhìn thấy Vệ Tiểu Trì, Hàn Tử Ương niềm nở tiến lên chào hỏi, "Vừa nãy mới đến lớp A1 tìm cậu, không ngờ lại gặp ở đây, chúng ta có duyên thật đấy."
Vệ Tiểu Trì bị cách dùng từ đầy phong cách của Hàn Tử Ương làm cho choáng váng.
"Ặc, cậu tìm tôi có chuyện gì sao?"
"Tôi tìm cậu thì có chuyện gì chứ, tất nhiên là chuyện của anh Trạm rồi." Hàn Tử Ương định kéo Vệ Tiểu Trì nhưng bất chợt dừng tay lại, cảnh giác hỏi, "Đã rửa tay chưa đấy?"
Vệ Tiểu Trì ngơ ngác, thật thà đáp, "Rửa rồi."
Nụ cười lại xuất hiện trên mặt Hàn Tử Ương, cậu ta kéo Vệ Tiểu Trì ra xa nhà vệ sinh, miệng cứ mải luyên thuyên.
"Tối qua Anh Trạm gọi điện cho tôi bảo muốn mua cho cậu một chiếc xe đạp địa hình của nhà tôi."
"Mua gì mà mua? Nhà tôi có cả đống xe đạp địa hình, vớ đại một chiếc cũng hơn hẳn chiếc xe cà tàng của cậu đấy nhé?"
"Tôi chụp vài tấm rồi nè, cậu xem thích chiếc nào để hôm khác tôi mang đến cho cậu."
Hàn Tử Ương lấy điện thoại ra, mở thư viện ảnh cho Vệ Tiểu Trì xem.
"Đây là chiếc tôi đã lấy ở cửa hàng từ năm ngoái, xe đua chuyên nghiệp, bánh xe carbon kèm phanh đĩa. Cậu nhìn đường nét của chiếc xe này xem, không phải tôi khoác lác với cậu đâu, nếu hôm qua cậu mà đi cái xe này đến bệnh viện thì cũng tiết kiệm được ít nhất một nửa sức lực đấy."
"Kiểu dáng của chiếc này ngầu hơn, màu xanh huỳnh quang, nhưng bánh xe lại là carbon bọc nhôm nên không nhẹ bằng bánh xe vừa rồi."
Hàn Tử Ương thao thao bất tuyệt, từ cấu hình đến tính năng đều rành rọt, nhìn là biết dân chơi xe thứ thiệt.
Vệ Tiểu Trì không nhịn được cắt ngang lời cậu ta, "Không phải nhà cậu mở quán trà sữa sao, sao lại bán cả xe đạp địa hình?"
Đồng tử Hàn Tử Ương chấn động, quay phắt sang nhìn Vệ Tiểu Trì.
Cậu ta cảnh giác nhìn xung quanh như một đặc vụ, thấy không ai chú ý đến họ mới hạ thấp giọng hỏi Vệ Tiểu Trì, "Ai nói với cậu nhà tôi mở quán trà sữa?"
Giọng nói lộ rõ vẻ suy sụp.
Phản ứng của Hàn Tử Ương có hơi quá khích, Vệ Tiểu Trì ngạc nhiên: "Sao... sao thế?"
Hàn Tử Ương nhìn Vệ Tiểu Trì chằm chằm, "Cậu nói cho tôi biết trước đi, ai nói với cậu nhà tôi mở quán trà sữa, có phải anh Trạm không?"
Sau đó cậu ta tự bác bỏ suy đoán của mình, "Không phải anh Trạm, trước giờ anh ấy đâu có quan tâm đến chuyện này, chắc còn chả biết ba tôi phát triển thêm mảng kinh doanh này đâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!