Chương 34: Cậu đã chiều chuộng tôi lúc nào cơ?

Alpha mi thanh mục tú, gương mặt lạnh lùng khiến ánh mắt nhìn sang càng thêm buốt giá, làm người ta không khỏi rùng mình.

Vệ Tiểu Trì suy đi nghĩ lại vẫn không hiểu mình đã làm gì chọc giận anh.

Vệ Tiểu Trì đặt bút xuống, dè dặt hỏi, "Sao vậy?"

Khương Trạm lườm Vệ Tiểu Trì rồi hờn dỗi quay lưng đi.

Vệ Tiểu Trì há hốc nhìn anh, phá vỡ sự im lặng khó xử, "Hơn bảy giờ rồi, cậu đói chưa, có muốn ăn tối không?"

Khương Trạm như tìm được cái cớ để gây sự, bật dậy khỏi giường, đôi mắt long lanh rực lửa, "Cả ngày ngoài ăn với uống, làm bài tập ra thì cậu còn biết làm cái gì nữa?"

Môi Vệ Tiểu Trì dần mím lại, không phản bác alpha đang nổi giận vô cớ.

Thấy cậu như vậy, Khương Trạm càng thêm tức giận, đá hai cái vào đầu tủ giường để trút giận.

"Cậu đến đây làm gì?"

"Cậu đến để làm bài tập sao?"

Cái tủ rung lắc dữ dội, đĩa trái cây đặt trên đó rơi xuống đất khiến nho đỏ lăn lóc tứ tung.

Khương Trạm giật mình, đáy mắt thoáng hiện lên một tia bối rối, anh hoảng loạn nhìn sang Vệ Tiểu Trì.

Vệ Tiểu Trì không nói gì, vẫn dáng vẻ dễ bị ức hiếp như mọi khi. Cậu đứng dậy lấy một đĩa trái cây khác trong tủ ra, nhặt những quả nho trên sàn rồi mang vào phòng vệ sinh rửa lại.

Lúc ra ngoài Vệ Tiểu Trì cầm theo hai đĩa trái cây, cậu đặt một đĩa lên trên tủ, "Nho trong đĩa này không bị rơi xuống đất."

Nói xong, Vệ Tiểu Trì bưng đĩa trái cây còn lại về ghế sofa, Khương Trạm bỗng nắm lấy cổ tay cậu.

Ánh mắt alpha lập lòe, giọng điệu không tự nhiên, "Tôi... cũng đâu có khó tính đến thế."

Nói rồi anh bốc một nắm nho đỏ bỏ vào miệng, cúi gằm đầu như một cô vợ nhỏ nói, "Đã rửa sạch rồi, tôi cũng đâu có nói là không ăn."

Khương Trạm thay đổi thái độ liên tục khiến Vệ Tiểu Trì hoàn toàn không kịp thích ứng, đứng im tại chỗ chẳng dám hé răng.

Giọng Khương Trạm nghèn nghẹn, vẻ mặt bối rối, "Chocolate tôi mua cho cậu, cậu ăn chưa?"

Nhắc đến chocolate, Vệ Tiểu Trì chợt nhớ ra một chuyện, "Ăn rồi, nhưng cậu mua nhiều quá, một mình tớ ăn không hết."

Vệ Tiểu Trì rút tay mình lại, đi đến ghế sofa lấy một túi chocolate trong cặp sách ra.

Cậu có tật giật mình nên không dám để túi chocolate này ở nhà, hôm nay cũng mang theo.

Vệ Tiểu Trì ít khi mua chocolate nên không hiểu rõ về các thương hiệu chocolate, nhưng chỉ cần nhìn bao bì cũng thấy được có vài loại vô cùng đắt tiền.

Cậu cho những loại đắt tiền đó vào một túi riêng, đưa cho Khương Trạm, "Cậu ăn mấy cái này đi, vẫn còn nhiều lắm."

Thấy Vệ Tiểu Trì lúc nào cũng mang theo túi chocolate đó, lòng Khương Trạm lâng lâng, thầm nghĩ quả nhiên cậu ấy thích chocolate, cũng thích mình.

Khương Trạm giơ tay nhận lấy túi chocolate Vệ Tiểu Trì đưa cho, tựa như ngại ngùng nên không dám ngẩng đầu.

Bỗng anh nói, "Tôi không ăn chuối."

Vệ Tiểu Trì mua một nải chuối đến thăm bệnh, nghe vậy thì nhìn anh.

Khương Trạm, "Dị ứng, ăn vào cổ họng sẽ khó chịu."

Đây là lần đầu tiên Vệ Tiểu Trì gặp người bị dị ứng với chuối, vội vàng xin lỗi, "Xin lỗi, tớ không biết, vậy dưa hấu với nho thì sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!